Ngô Gia Kiều Thê

Chương 63 :

Ngày đăng: 13:28 30/04/20


Edit: Kye



Beta: Mira



Khương Lệnh Uyển cúi đầu, nhìn cánh tay Lục Tông đặt ngang trước ngựa, bị dọa hoảng hốt.



Nàng sợ người khác nhận ra nàng, nghiêng đầu dựa vào lồng ngực của hắn, trên người hắn có mùi hương thật êm dịu, sau đó nhất thời cảm thấy không đúng, vội vàng trừng mắt nhìn, dùng sức dãy giụa mấy lần: “Lục Tông!”



hắn ôm nàng lên lưng ngựa, bộ dáng gì đây? Thanh danh nàng còn nữa sao?



Thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp, giống như một chú gà con được Lục Tông ôm vào ngực. Lục Tông cúi đầu nhìn, thấy nàng nổi nóng, thanh âm giận dữ làm hắn cực kì thoải mái, giống như bánh mứt táo mềm mịn, ngọt đến nỗi khảm vào tâm can, hắn mở miệng nói: “Đừng nhúc nhích, cẩn thận kẻo ngã.”



Khương Lệnh yêu quý cái mạng mình nhất, nhưng hôm nay nếu đổi là người bên ngoài, đánh chết nàng cũng không đi theo, ai kêu người này là Lục Tông, tình huống liền không giống. Nàng biết Lục Tông là người có chừng mực, sẽ không làm ra chuyện lỗ mãng, nhưng hôm nay Lục Tông không lí do ôm nàng lên lưng ngựa, là sự thật. Theo bản năng Khương Lệnh Uyển nắm chặt hai tay, chỉ sợ té xuống ngựa, nhưng trong lòng lo lắng: Nếu chuyện này để cha mẹ biết được, cũng không biết sẽ răn dạy nàng thế nào nữa.



Khương Lệnh Uyển bĩu mỗi, dù có đội mũ, nhưng gió thổi qua cũng làm hai gò má nàng đau, hôm nay thật là lạnh.



Mãi đến một nơi không có ai, Lục Tông mới ngừng lại, sau đó xuống ngựa, giơ tay muốn ôm nàng xuống.



Khương Lệnh Uyển ngồi trên lưng ngựa, một đôi mắt to xuyên qua khe hở ở mũ che nhìn Lục Tông, sau đó không để ý đến cánh tay của hắn, tự mình xuống ngựa. Vào sinh nhật năm ngoái, nàng nài nỉ cha mời sư phụ dạy cưỡi ngựa, nàng thông minh, học cái gì cũng nhanh, huống hồ nàng còn có hứng thú với việc cưỡi ngựa, bây giờ tư thế trên ngựa thuần thục như thế, rất có khí chất.



Lục Tông nhìn, ánh mắt lộ vẻ khen ngợi.



Khương Lệnh Uyển đứng trước mặt Lục Tông, vuốt vuốt xiêm y, giương mắt nhìn Lục Tông, phát hiện Lục Tông rất cao, thân thể nàng nhỏ bé, chỉ đứng tới ngực hắn, khó tránh thể lực cũng cách xa như thế. Có điều nàng không quá lo lắng, tuổi nàng còn nhỏ, vóc dáng chưa lớn hết đâu. Khương Lệnh Uyển nhìn ngó xung quanh, hai người đứng trên bãi cỏ cạnh một dòng sông, bốn phía không một bóng người, nàng liền bỏ mũ che xuống, hỏi: “Tông biểu ca, huynh làm cái gì vậy?”



Dù hắn có nhớ nàng, làm gì lại có đạo lí bắt người giữa đường như thế?
Thí dụ như bây giờ nói câu này, nếu đổi lại là những nam tử khác, sẽ nói ra những câu trêu đùa, nhưng chỉ có Lục Tông đôi mắt sáng lên, dường như có chút kinh hỉ.



Nàng ho nhẹ một tiếng, trong lòng mắng một câu ngốc tử, sau đó rũ mắt nói: “Quá lâu, đã quên rồi.”



Lục Tông nghe xong, một lúc lâu cũng chưa lên tiếng, sau mới nói: “Huynh còn nhớ, có cơ hội sẽ dạy muội cưỡi ngựa, bây giờ thấy nàng cưỡi ngựa thành thạo như vậy, mời sư phụ sao?”



Khương Lệnh Uyển câu được câu không tiếp lời: “Ừm, sinh nhật năm ngoái cha mời sư phụ dạy cho muội.”



Lục Tông mặt mày ôn hòa: “Muội học rất nhanh.”



Khương Lệnh Uyển nói thầm: không phải do nàng thông minh, đầu óc tốt sao? Nhưng ngoài miệng chỉ khiêm tốn nói: “Sư phụ dạy rất tốt, hơn nữa cũng rất nghiêm, mấy lần muội mệt đến mức không muốn học, nhưng sư phụ nói cưỡi ngựa cần chịu khổ mới được.”



Điều này Lục Tông hiểu. Nhìn chân tay tinh tế của nàng, học cưỡi ngựa chắc chắn chịu không ít khổ, bây giờ mới hơn một năm đã cưỡi ngựa tốt như vậy, cũng coi như có thiên phú.



Lục Tông bỗng nhớ ra cái gì, từ trong lòng móc ra một chiếc khăn tay màu xanh, bên trong bọc hai nửa tua kiếm nói: “Kiếm rơi lần trước bị rơi vỡ rồi.”



Khương Lệnh Uyển nhìn dáng vẻ này của hắn, cũng không tức giận nói: “Ngày ấy là do huynh cứu Khương Hữu, muội phải cảm ơn huynh mới đúng, tua kiếm này… cũng không đáng giá mấy đồng, vỡ thì thôi.” Lúc trước mua, chỉ có tám mươi lượng bạc, bây giờ Lục Tông đã đeo sáu bảy năm, cả ngày múa kiếm động đao, có thể không tổn hại chút nào, đã rất không dễ dàng.



Lục Tông lại nói: “Xán Xán, bây giờ tua kiếm của huynh vỡ rồi, muội mua cái mới cho huynh đi.”



Khương Lệnh Uyển nhìn hắn một cái, đi về phía trước, trong lòng lầm bầm: Nàng không bán tua kiếm.



Nhưng đi được mấy bước, Lục Tông như bức tường thành chặn trước mặt nàng, lập tức đụng vào chóp mũi của nàng. Nàng bị đau nhíu mày, Lục Tông nhanh tay xoa xoa mũi nàng, thanh âm ôn hòa nói: “Có được không?”