Ngô Gia Kiều Thê
Chương 64 :
Ngày đăng: 13:28 30/04/20
Edit: Kye
Beta: Mira
Nàng không muốn thảo luận chuyện tua kiếm với Lục Tông nữa.
Hơn nữa nàng cảm thấy lời Lục Tông có ý xấu, nhưng nhìn hắn đàng hoàng nghiêm túc như vậy, cũng không thể đem tội danh gì để lên đầu hắnđược. Nàng không biết có phải chỉ khi trước mặt hắn mới như vậy hay không, nhưng hành động của hắn làm nàng có chút vui mừng. Còn tua kiếm kia… Dù sao Lục Tông cũng vì cứu Khương Hữu, hơn nữa hắn giữ tua kiếm nàng tặng lâu như vậy, nàng cũng nên hào phóng một chút, tặng cho hắncái đáng tiền hơn, nàng không thiếu nhất chính là bạc.
Nàng nói: “Được, mấy ngày nữa là Tết, muội không thể xuất môn, chờ đến khi rảnh rỗi muội mua tặng huynh cái khác.” nói xong, nàng ngẩng đầu gạt tay Lục Tông đang xoa chóp mũi của nàng ra.
Lục Tông ngượng ngùng thu tay, biết tiểu bánh bao đã là cô nương gia, không thể tùy tiện nắm tùy tiện ôm như xưa nữa. Nghe thấy nàng đồng ý, Lục Tông cũng cảm thấy lời nói lúc này của mình có chút không thích hợp, có điều thấy nàng có vẻ không tức giận, liền nói: “Ừm, huynh không vội.”
Nàng biết hắn không vội, không phải chỉ là một tua kiếm thôi sao? không còn tua kiếm rơi này dùng kiếm còn dễ dàng hơn. Nhưng nàng là người có trách nhiệm, nếu đã đồng ý mua tua kiếm mới cho hắn, tất nhiên phải ghi nhớ trong lòng.
Huống hồ, vị trí của hắn trong lòng nàng không giống những người khác.
Khương Lệnh Uyển cong cong khóe môi, đột nhiên thấy con ngựa chạy đi lúc nãy đã trở về, lúc này mừng tít mắt, giơ tay chỉ chỉ: “Tông biểu ca, huynh xem, ngựa quay lại rồi, chúng ta có thể cưỡi ngựa trở về.”
Lục Tông mặt không cảm xúc gật đầu.
Lục Tông dắt ngựa đến, nhìn tiểu cô nương trước mặt, biết nàng biết cách lên ngựa, lại nói nam nữ khác biệt, hắn cũng không dám ôm nàng lên nữa. Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tông, cũng không mong hắn da mặt dày như lúc nãy, liền tự mình lên ngựa, Lục Tông đi tới, ôm nàng từ phía sau.
nói thật, lúc này cưỡi ngựa cảm giác cũng không giống như hồi nhỏ.
Khi còn bé Lục Tông là một tiểu thiếu niên, mà nàng chỉ là tiểu oa nhi năm sáu tuổi, tiểu mập mạp như một cái nắm bị hắn thắt trên lưng quần, coi như bên trong và bên ngoài nàng không đồng nhất, nhưng đối mặt với Lục Tông ngây thơ, sẽ không nảy ra ý nghĩ xấu gì. Nhưng bây giờ, Lục Tông là thanh niên trẻ tuổi mười tám, mọi phương diện đều hoàn hảo, khí lực tốt, mà nàng cũng là tiểu cô nương như nụ hoa chớm nở, một nam một nữ ngồi trên lưng ngựa, đúng là có chút ám muội.
Nhưng bây giờ chỉ có một con ngựa, nàng cũng không muốn tiếp tục so đo làm gì. Lục Tông cúi đầu nhìn hai búi tóc tiểu cô nương, hai người ngồi gần kề, tự nhiên hắn có thể ngửi thấy mùi hương trên người nàng, không giống mùi sữa ngọt nhàn nhạt như khi còn bé, mà là hương thơm thuộc về thiếu nữ. Những năm nay hắn theo cậu ra chiến trường, cũng nghĩ tới tiểu bánh bao ngày xưa có phải đã lớn hơn một chút không, nhưng ngày ấy nhìn dáng kiều mềm mại đứng trước mặt mình, dường như có thứ gì đó không giống nhau.
hắn ôm người chặt một chút, dùng sức kẹp chặt bụng ngựa.
Khương Lệnh Uyển cân nhắc lúc về nhà nên giải thích với cha mẹ như thế nào, Khương Lệnh Huệ và Tô Lương Thần cũng không phải kẻ bình thường, không biết sẽ nói xấu thanh danh của nàng như thế nào nữa. Dự tính xấu nhất, sợ là muốn để Lục Tông phụ trách. Cha mẹ yêu thích Lục Tông, nàng đồng ý, chuyện này tự nhiên nước chảy thành sông. Nhưng nếu cứ như vậy mà gả cho Lục Tông, ngược lại nàng có chút không cam lòng.
cô nương gia khi còn trẻ không ra vẻ một chút, sau này trở thành bà thím già, lại không thể làm ra dáng vẻ đáng yêu, cũng không thể dỗ nam nhân vui vẻ.
Lúc sắp tới Vệ Quốc Công phủ, mông Khương Lệnh Uyển ngồi trên ngựa có chút đau.
Vài ngày không cưỡi ngựa, không mặc trang phục cưỡi ngựa, lại ngồi cùng với Lục Tông trên một cái yên ngựa, thật có chút không thoải mái. Nàng nhịn không được động vài lần, nhưng động một chút, con ngựa có chút phát điên, Lục Tông ngồi phía sau càng xích lại gần. Nàng không nói lời nào, đột nhiên cảm giác mông có chút khác thường, sắc mặt liền biến đổi.
Nàng không phải tiểu cô nương không biết chuyện nam nữ, đương nhiên sẽ không đi hỏi những vấn đề ngây thơ kia, biết đó là cái gì, nhất thời lỗ tai nóng lên, liền khống chế không được, sợ Lục Tông biết nàng hiểu những thứ này.
Đến cửa ngoài Vệ Quốc Công phủ, con ngựa dừng lại, Khương Lệnh Uyển xuống ngựa liền chạy trốn, cũng không quay đầu lạ, dường như phía sau có sói ăn thịt người vậy.
*Kye: Cuối cùng cũng biết đi mua trang sức cho vợ, mừng ghê )))
Phụ nhân nghe vị công tử này sảng khoái như vậy, ngay cả giá tiền cũng không hỏi, vội vàng gói lại đồ trang sức.
Lục Tông tay nhấc chiếc hộp tinh xảo trở về phủ.
Vừa mới vào tiền viện, đúng lúc tình cờ gặp Lục Bảo Thiền đưa Chu Lâm Lang đi ra ngoài.
Lục Bảo Thiền thấy ca ca nàng, lập tức vui mừng, đôi mắt long lanh, hỏi: “Ca ca, sao bây giờ huynh mới về? Huynh đi đâu vậy?”
Lục Tông nói: “Cưỡi ngựa mà thôi.”
Hôm nay Chu Lâm Lang mặc một thân xiêm y màu trắng thêu hoa, búi tóc chỉnh tề tinh xảo, chỉ cài một cây trâm ngọc lan, nhưng mặt mày thanh tú xinh đẹp, cả người như bạch mai mùa đông, khí chất trang nhã. Đôi mắt hạnh xinh đẹp của nàng lặng lẽ đánh giá nam tử cao to tuấn mĩ trước mặt, nhớ ngày ấy nàng từ trên lầu nhìn xuống, hắn ngồi trên lưng ngựa, phấn chấn oai hùng, làm không ít tiểu cô nương đỏ mặt. Đặc biệt lúc cuối hắn liếc về phía trên một cái, nháy mắt không biết đã làm mê đảo biết bao nhiêu cô nương.
Chu Lâm Lang thấy Lục Tông, không nhanh không chậm nói: “Tông biểu ca.”
Lục Bảo Thiền nói: “Ca ca, huynh nhìn xem có phải Lâm Lang đẹp hơn rất nhiều không, không nhận ra chứ gì?”
Lục Tông vuốt cằm qua loa.
Chu Lâm Lang nhận ra hờ hững trong mắt Lục Tông, không khỏi có chút thất lạc, dù từ nhỏ nàng đã được sủng trong lòng bàn tay, bây giờ lại có nam tử không để ý đến nàng. Nhưng mặt khác, nàng lại thưởng thức cái tính không đam mê nữ sắc này của Lục Tông, trong lòng đánh giá hắn cao hơn mấy phần.
Lục Bảo Thiền biết từ nhỏ đến lớn tính cách ca ca chính là như vậy, cũng không nói gì thêm, đôi mắt rơi vào chiếc hộp trong tay hắn, đôi mắt lập tức sáng lên, kinh hô một tiếng bước đến, hiếu kì hỏi: “Ca ca, cái gì đây?”
Lục Tông không tiếng động tách ra, không để Lục Bảo Thiền đụng tới, ngôn từ lạnh nhạt nói: “Huynh vào trước.”
“Ai, thực sự là hũ nút, sau này làm sao có thể cưới vợ a.” Lục Bảo Thiền nhìn theo bóng lưng ca ca, trong lòng lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, nhìn về phía Chu Lâm Lang phát sầu: “Lâm Lang, tỷ xem có đúng không? Muội sầu muốn chết.” Chu Lâm Lang có chút mất tập trung, đôi mắt nhìn về phương hướng kia, gật đầu qua loa.
Thầm nghĩ: Chiếc hộp kia tinh xảo như vậy, rõ ràng để cô nương gia dùng, nếu Lục Tông không đưa cho Lục Bảo Thiền, vây sẽ đưa cho ai?
Buổi tối Lục Tông tắm rửa xong liền lên giường, lấy từ dưới gối hai mảnh tua kiếm nhìn một chút, sau đó mới nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đỗ Ngôn là gã sai vặt chuyên hầu hạ bên Lục Tông, có điều Thế tử gia không thích hạ nhân ở gần hầu hạ, chuyện gì cũng tự mình làm, làm hắn ngộ ra không ít chuyện. hắn canh giữ bên ngoài, canh ba gõ mõ, nghe thấy trong phòng có động tĩnh, lúc này hắn mới đứng lên hỏi: “Thể tử gia, có chuyện gì vậy?”
Bên trong truyền tới âm thanh khàn khàn: “không có chuyện gì, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Đỗ Ngôn nghe thanh âm có chút không thích hợp, nhưng Thế Tử gia đã nói như vậy, hắn chỉ biết im lặng lui ra.
Lúc này Lục Tông đang lẳng lặng ngồi bên giường gỗ hoa lim, trên người một thân tẩm y trắng, cổ áo mở hơi rộng, lộ ra lồng ngực trơn bóng, dường như bị ác mộng dọa sợ, trên cái có tầng mồ hôi mỏng, gương mặt tuấn tú ửng hồng.
hắn ngơ ngác hồi lâu, lúc này mới đứng dậy, mở tủ đứng bằng gỗ sơn son khắc họa tiết được mạ vàng, lấy ra một cái khố sạch sẽ.