Ngô Gia Kiều Thê

Chương 77 :

Ngày đăng: 13:28 30/04/20


Edit: Tiểu Huân



Beta: Mira



Lục Tông thấy nàng ở đây, hắn suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Muội có muốn qua chỗ của ta ngồi một chút không?"



Khương Lệnh Uyển cảm thấy có chút không thích hợp, hơn nữa trước khi nàng đi mẫu thân đã ngàn dò vạn dặn rằng nàng phải biết rụt rè. Nàng giương mắt nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn vô cùng nhu hòa, tâm tình dường như tốt hơn. hắn là người không để lộ tâm tình ra ngoài, nhưng với nàng lại không có chút che giấu. Đời trước nàng không cẩn thận trân trọng, chỉ lo hưởng thụ, bây giờ nhìn lại, cảm thấy, bộ dạng này của hắn đúng là vô cùng ôn nhu, quá mê người.



Khóe miệng nàng vểnh lên, cúi đầu nhìn mũi giày của mình, quệt miệng lầm bầm: "Như vậy... không được tốt cho lắm."



Lục Tông nhìn tiểu cô nương còn chưa trưởng thành trước mắt, sau đó nói: "Vậy chúng ta ra ngoài viện nói chuyện một chút."



"Ừm." Khương Lệnh Uyển giương mắt nhìn hắn, đôi mắt to tròn ngập nước chăm chú nhìn hắn, "Muội có chuyện muốn nói với huynh."



Khương Lệnh Uyển vừa đi tới, vừa nhớ lại chuyện của Lục Bảo Thiền, "... Muội thấy Thiền tỷ tỷ có chút không tự nhiên, sợ là trong lòng có gì khúc mắc nên thành tâm bệnh. Tính tình của Thiền tỷ tỷ vô cùng hoạt bát, thường này cho dù vô cùng hào sảng, nhưng dù sao cũng là tiểu cô nương, có chút chuyện không thể nói với dượng và biểu ca, muội muốn giúp tỷ ấy một chút, nhưng lại sợ tỷ ấy không muốn nói với muội." Vừa rồi Bảo Thiền có nóinàng nhớ mẫu thân, rõ ràng là muốn che giấu, sợ là trong lòng Bảo Thiền, nàng cũng không thân cận đến độ có thể nói ra.



Lục Tông suy nghĩ một chút, nói: "Nếu mấy ngày nữa còn như vậy, ta sẽ phái người đi An Vương phủ, để Chu Lâm Lang đến trò chuyện với Bảo Thiền”



... Trong lòng em dâu, vị trí của nàng đến cùng vẫn không bằng Chu Lâm Lang a.



Khương Lệnh Uyển có chút bi thương, khuôn mặt nhỏ rũ xuống, nhíu mày phồng quai làm. Nhưng hôm nay nghe cách Lục Tông xưng hô với Chu Lâm Lang vô cùng xa lạ, trong lòng không khỏi có chút mừng thầm, không khỏi khen hắn coi như thức thời. Nàng gật gù hỏi tiếp, "Công việc hôm nay của Tông biểu ca có thuận lợi không?"



Lục Tông nói: "Cũng không có nhiều chuyện phải xử lý, chỉ là mấy ngày nay Thái tử mỗi ngày đều muốn đến tìm ta tỷ thí."
Lục Bảo Yên nhìn vị Khương Lục tiểu thư trước mắt, dáng người không chỉ thanh thoát yểu điệu, ngữ khí nói chuyện còn khiến người nghe rất yêuthích, không khỏi nhiều hơn mấy phần hảo cảm. Nàng hỏi: “Khương Lục cô nương đến thăm tỷ tỷ sao? không biết tình huống hiện tại của tỷ tỷ như thế nào rồi?”



Tuy rằng đời này nàng chưa từng có tiếp xúc gì với Lục Bảo Yên, nhưng ấn tượng với nàng vẫn rất tốt. Khương Lệnh Uyển nói: “Ta thấy Thiền tỷ tỷ gầy đi trông thấy, có chút lo lắng cho tỷ ấy, bây giờ Thiền tỷ tỷ ngủ được một chút, trong lòng mới thấy bớt lo lắng. Được rồi, không nói nhiều nữa, ta đi xem thử Thiền tỷ tỷ đã tỉnh dậy chưa.”



Lục Bảo Yên nhìn bóng lưng dần đi xa của Khương Lệnh Uyển than thở: “Khương Lục cô nương cười lên thật xinh đẹp, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy yêu thích.”



Phan trắc phi nghiêng đầu nhìn nữ nhi, thấy được trong mắt nàng tràn đầy ước ao và khát vọng, biết nàng từ nhỏ đến lớn bên người cũng không có một bằng hữu tri tâm, không khỏi có chút đau lòng, nói đến cùng, cũng là tại người mẫu thân này.



Khương Lệnh Uyển một đường đi thằng đến đường viện của Lục Bảo Thiền, đã thấy Lục Tông cùng đang đi tới.



Mặt nàng mang cười, ngước đầu hỏi: “Tông biểu ca nói chuyện với dượng xong rồi sao?”



Lục Tông nhìn sang nàng một lúc, không lên tiếng, sau đó mới tiến lên nắm lấy cổ tay của nàng, kéo người vào trong góc tường. Khương Lệnh Uyển bị hành động của hắn dọa sợ hết hồn, giương đầu lên, đã thấy hắn cúi người xuống hôn lên môi nàng, khí tức mát lạnh tràn đầy cương tính của nam tử hung hăng áp sát nàng, khiến cho nàng không kịp né tránh, nhất thời bị nhốt cứng lại tại chỗ.



Lục Tông ôm người vào trong ngực hôn một lúc, không dám dùng sức, lại sợ khiến nàng sợ hãi, chỉ hôn một cái cũng khiến lòng hắn tràn đầy thỏa mãn. một hồi lâu, Lục Tông mới thở dốc, cúi đầu nhìn nàng.



Gương mặt Khương Lệnh Uyển đỏ bừng vì ngượng, không ngờ hắn lại làm ra chuyện như vậy ngay giữa thanh thiên bạch nhật.



Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy môi hắn dính đầy màu son của nàng, dáng vẻ có chút buồn cười, liền duỗi đầu ngón tay nhẹ đâm đâm lồng ngực cứng rắn của hắn, cười dài nói: “Nếm được vị gì không?”



Mặt mày Lục Tông trở nên nhu hòa, nhẹ nâng tay nhỏ của nàng lên hôn một cái, nói: “Ngọt.”