Ngô Gia Kiều Thê

Chương 87 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Edit: Tiểu Huân



Beta: Kye



Chim Ngọc Châu toàn thân xanh biếc, đầu nhỏ có một nhúm long màu đỏ thắm, vị vậy cho nên mới được đặt cho cái tên Ngọc Châu.



Khương Lệnh Uyển đánh giá nó, cảm thấy loài chim này xác thực xinh đẹp hơn các loài chim bình thường nhiều. Nhưng hôm nay nó lại lẫm liệt đứng trên vai nàng, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên nàng, nhưng thấy vậy, nàng lại chỉ muốn nhổ trụi lông nó đem đi nướng. Khương Lệnh Uyển nghiêng đầu nhìn nó, lại thấy vẻ mặt trắng bệch của mẫu thân nhà mình, nàng không nói nổi một câu, trong long lại nổi lên chút sợ sệt. Đời trước cho dù cửu công chúa địa vị cao quý thì cũng bị gả tới Tây Khương quốc…



Vậy còn nàng…



Trong lúc ngàn cân treo sợ tóc, Khương Lệnh Uyển nghĩ đến có người muốn hại nàng. Nàng nhanh chóng nhớ lại những chuyện xảy ra vừa rồi, đột nhiên liền nhớ tới vị cung nữ không cẩn thận đụng phải người nàng, sau đó nàng liền ngửi thấy một mùi rất kỳ quái. Mùi? Khương Lệnh Uyển trắng mặt, sau đó mới làm bộ như vô ý đánh đổ lý rượu trên bàn, “Keng” một tiếng, rượu đổ xuống trên váy nàng, lăn vài vòng trên thảm mềm, sau đó mới chậm rãi dừng lại.



Ngọc Châu vốn có chút hung phất, nhưng vừa ngửi thấy mùi hương rượu ngào nhạt liền ghét bỏ kêu lên vài tiếng, lần nữa vung cánh bay lên, bay qua bên cạnh các tiểu cô nương gần đó, làn này lại đậu lên người Di An quận chúa. Dừng lại một lúc, lại bay đến bên người Tiết Tranh, sau lại đậu trênngười Chu Lâm Lang…



An vương phi thấy chim Ngọc Châu đậu trên vai nữ nhi mình, sắc mặt nàng liền tái nhợt, nhưng giây tiếp theo, nó lại bay lên, nhắm thẳng về phía đại điện, sau đó vững vàng đậu lên mũ phượng của hoàng hậu.



Sắc mặt hoàng hậu nháy mắt trở nên trắng xanh, sau đó liền chuyển sang đỏ, vô cùng đặc sắc, sau đó mới nghiến rang nghiến lợi nói: “Còn khôngnhanh vứt con chim này ra khỏi người bản cung?”



Thấy cung nữ hai bên chuẩn bị tiến lên động thủ, Phù Châu vương tử sốt ruột nói: “Hoàng hậu nương nương, không được, đây là thánh điểu của Tây Khương—— "



Thừa Đức đế vô cùng giận dữ, vỗ thật mạnh xuống tay vịn, nói: “Phù Châu vương tử luôn miệng nói đây là thánh điểu, nhưng vừa rồi thánh điểu này không ít lần dừng lại trên vai nhiều vị tiểu thư như vậy, cuối cùng là muốn bao nhiêu tiểu thư gả tới Tây Khương mới vừa lòng? Bây giờ Chim Ngọc Châu lại đậu trên người hoàng hậu, vậy cũng buộc trẫm phải dưa Hoàng hậu cho người? Vương tử, khẩu vị thật không nhỏ a!”



Phù Châu vương tử và Di Tang công chúa cùng nhau hành lễ, Phù Châu vương tử hoang mang hoảng loạn nói: “Chuyện này… Thánh điểu chưa bao giờ xảy ra sự cố, đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Vương chứng kiến…” Sắc mặt Phù Châu vương tử rất khó coi, nhưng giọng điệu của hắn thật khônggiống như đang nói dối.



Lục Tông đang đen mặt nhìn Khương Lệnh Uyển, thấy tình hình song phương như vậy liền tiến lên một bước, chắp tay cúi đầu tâu: “Hoàng thượng, thần cho rằng, có lẽ vì đường xá mệt nhọc, thánh điểu có chút không khỏe, cho nên mới xảy ra sự cố..”



Phù Châu vương tử từng tỷ thí với Lục Tông, giờ lại thấy hắn giải vây thay bản thân, trong lòng cũng nhiều hơn mấy phần hảo cảm, vội nói: “Đúng, tiểu vương cũng cảm thấy như vậy. mong hoàng thượng cho tiểu vương nửa canh giờ, để tiểu Vương cố gắng xem xét tình trạng của thánh điểu, chờ một lát rồi lại chọn ra vị vương hậu tương lai.”



Thừa Đức đế vô cùng hài lòng với biểu hiện của Lục Tông ngày hôm nay, sau khi nghe lời hắn nói, sắc mặt cũng hoãn đi mấy phần: “Vậy nếu sau nửa canh giờ, Ngọc Châu này vẫn không thể nhận ra người mà bay lung tung thì sao đây?”



phù Châu vương tử liền nói: “Nếu như vậy, vị trí vương hậu này hoàn toàn do hoàng thượng tự mình lựa chọn.”



Sau khi Thừa Đức đế nghe xong liền gật gù nói: “Tốt lắm, vậy trẫm cho vương tử nửa canh giờ, nửa canh giờ sau bắt đầu tuyển lại.”



Nghe xong lời của Thừa Đức đế, Khương Lệnh Uyển xem như thở phào nhẹ nhõm. Nàng giương mắt nhìn Lục Tông, thấy hắn cũng đang nhìn nàng, nhất thời trong lòng có chút bối rối. Lão thái thái bị tình hình vừa rồi dọa sợ, sắc mặt không hề dễ coi. Chu thị lo lắng kéo nữ nhi vào trong lòng, thấy nữ nhi có chút sửng sốt, nàng nhanh chóng hỏi han: “Xán Xán, con không sao chứ?"




·



Sau yến hội, Phù Châu vương tử đã trấn an được chim Ngọc Châu, lần nữa mở lồng thả nó ra ngoài. Trong lòng Khương Lệnh Uyển vẫn có hơi chút hoảng sợ, thấy con chim chết tiệt kia lại bay về phía nàng, trái tim nhất thời nguội đi một nửa, nhưng nó giống như rất nhát gan, cảm nhận được ánh mắt Lục Tông phía sau nàng, nó liền sợ đến co rụt đầu lại, nhát gan líu lo gọi vài tiếng, sau đo bay vài vòng xung quanh, cuối cùng đậu trên đầu vai cửu công chúa.



Thánh điểu thân mật cọ cọ gò má của cửu công chúa, cửu công chúa lại là người hoạt bát đáng yêu, không nhịn được tươi cười, sau đó bắt đầu chơi đùa với nó. Nàng đưa tay ra, nhìn chim Ngọc Châu trên vai nói: “Nhanh nhanh, đứng trên tay bản công chúa.”



Đường đường là thánh điểu, nhưng nó lại giống như nhìn thấy được chủ nhân của mình, nhất thời trở nên ngoan ngoãn vô cùng, rất nịnh hót bay đến mu bàn tay cửu công chúa.



"Líu lo líu lo —— "



"Líu lo líu lo —— "



Thừa Đức đế thấy thế, nhất thời lộ vẻ mặt đau lòng, sau đó mới hỏi: “Tiểu Cửu, con có bằng lòng…”



Cửu công chúa rất nhanh trí, đương nhiên cũng hiểu ý của Thừa Đức đế. Nàng vội hành lễ, đặt chim Ngọc Châu lên vai, khuôn mặt non nớt nở nụ cười, nói; “Nhi thần vô cùng hiếu kì đối với Tây Khương quốc, phụ hoàng, nhi thần đồng ý gả tới Tây Khương quốc.”



Nàng yêu thích cuộc sông tự do tự tại. Nhưng thế gian này chính là như vậy, muốn cái gì, phải đánh đổi với giá trị tương đương. Mà cái giá này, nàng trả được.



Thừa Đức đế thở dài, nói: “Tốt, tốt, không hổ là nữ nhi của trẫm.”



Cửu công chúa gả đến Tây Khương, kết quả giống như đời trước. Khương Lệnh Uyển hoảng hốt, nhìn vị cửu công chúa tuổi tác tương đương với nàng này, nhất thời sinh ra mấy phần kính phục. Vị Phù Châu vương tử tuy không phải là một vị phu quân phù hợp với nàng nhất, nhưng sau khi đến Thây Khương, nàng sẽ gặp được phu quân chân chính, chuyện này, giống như thiên ý từ trước. Sau khi yến hội kết thúc, Khương Lệnh uyển lặng lẽ đi theo lão thái thái và Chu thị hồi phủ, trên xe ngựa, Khương Lệnh Uyển thấy sắc mặt mẫu thân nàng vẫn không tốt lắm, đương nhiên là không dám nói lời nào, sợ chọc nàng càng thêm không vui.



Hồi lâu, Chu thị mới xoay người liếc mắt nhìn nữ nhi, sau đó quay sang lão thái thái: “Nương, con có chuyện muốn thương lượng với người.”



Hôm nay lão thái thái cũng bị dọa sợ, liền hỏi chuyện gì.



Chu thị nắm chặt lấy tay của nữ nhi nói: “Con vẫn nghĩ, trước tiên phải định xuống việc hôn nhận cho Xán Xán.”



Chuyện này vốn không quá hợp lý, dù sao trong Vệ Quốc Công phủ còn có mấy vị cô nương lớn hơn còn chưa được làm mai. Nhưng lão thái thái cũng hiểu vì sao Chu thị lại lo lắng, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nếu như số không may, tôn nữ bảo bối của nàng sẽ phải gả đến Tây Khương. Nơi đó chỉ toàn là sa mạc, dầm mưa dãi nắng, ai cũng là người man, sinh hoạt không ra một thể thống tôn ti, điều đó cũng có nghĩa, cả đời này cũng khôngthể gặp mặt.



Lão thái thái vừa nghĩ đến liền cảm thấy run sợ, thương tiếc nhìn tiểu tôn nữ của mình.



Lão thái thái cũng là người từng trải, bản thân nàng cũng là mẫu thân, đương nhiên hiểu rõ nhất tính tình của một người mẫu thân, liền nói với Chu thi: “Cũng được, vậy con lưu ý một hút. Chuyện hôn nhân của Xán Xán, nên nhanh chóng định ra.”