Ngô Gia Kiều Thê

Chương 88 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Edit: Tiểu Huân



Beta: Mira



Từ khi Chu thị quyết định muốn định việc hôn sự cho nữ nhi, nàng lúc nào cũng quản chặt nữ nhi trong phủ, tự bản thân dạy cho nữ nhi cách quản lý sổ sách gia vụ. Đời trước Khương Lệnh Uyển đã từng gả cho Lục Tông một lần, cũng học được một hai phần, nhưng chuyện trải qua đã lâu, nàng cũng đã sớm quên gần hết. Học một ngày, Khương Lệnh Uyển trở về phòng, cả người như không còn chút sức lực nằm trên giường. Sơn Trà mang một chiếc chén phù dung đến, bên trong là trà hoa nhài, mùi thơm thoang thoảng, uống rất ngọt ngào, Khương Lệnh Uyển hợp một ngụm, sau đó mới nhìn về phía Sơn Trà, “Hôm này Tông biểu ca có tặng quà đến không?”



Sơn Trà gật gù, nhận lấy chén từ trong tay Khương Lệnh Uyển, để lên trên bàn, nói: “ Có một chiếc rương gỗ màu đỏ, không biết bên trong có thứ gì. Lục tiểu thư chưa trở về, chúng nô tỳ cũng khôngdám đụng đến.”



Khương Lệnh Uyển “Ân” một tiếng, thấy bọn nha hoàn cẩn thận từng li từng tí mở rương gỗ ra, nàng đành tự mình qua xem.



Vừa mở ra, nhìn những món đồ lấp đầy trong rương, nàng đúng là kinh hãi.



Sơn Trà kinh hô, sau đó khom lưng cầm lấy một hộp phấn thơm khắc đồ án phù dung, than thở: “Trời ạ, ngài ấy mua tất cả phấn thơm trong cửa hàng chuyến đến đây sao?”



Khương Lệnh Uyển có chút dở khóc dở cười.



Nàng chỉ muốn Lục Tông tiện đường mua cho nàng hai hộp là được, dù đối với một tiểu cô nương, đương nhiên rất hiếu kỳ với các loại phấn thơm. Nhưng mà Lục Tông… hắn làm quá rồi.



Nguyên một rương này, cho dù để nàng dung mười năm cũng không dùng hết a.



Tuy nói, đồ mà Lục Tông cho nàng, nàng không muốn tặng cho người khác, nhưng nhìn những hộp phấn này, nếu để lâu, bị hỏng sẽ không tốt. Khương Lệnh Uyển liền chia ra cho người trong phủ, tuy quan hệ giữa nàng và Khương Lệnh Huệ, Khương Lệnh Dung, Tô Lương Thần không được tốt lắm, nhưng dù sao cũng phải ý tứ một chút, còn Tứ tỷ tỷ, nàng đương nhiên sẽ tỉ mỉ lực chọn mấy hộp thích hợp với tỷ ấy nhất.



Khương Lệnh Uyển chọn ra năm hộp, đưa cho Kim Kết, “… Năm hộp này ngươi đưa cho Nhị thẩm, nói là bằng hữu của ta từ Lạc Châu mang về.”



Kim Kết nhận phấn hương, đếm đếm, sau đó nhắc nhở: “Tiểu thư, bị dư một hộp.”



Khương Lệnh Uyển cười nói: “Hộp này cho ngươi. Dù sao cũng là đại cô nương, cũng nên biết chăm chút bản thân.”
Cuộn giấy lăn xuống, vừa vặn dừng lại dưới một đôi giày cẩm ngoa.



Vẻ mặt An Vương lạnh nhạt, khom lưng nhặt cuộn giấy lên, đi tới, đặt hưu thư lên bàn một lần nữa, nói: “Nàng và ta tốt xấu cũng đã là phu thê bao năm, nàng yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho Hành Nhi và Lâm Lang. Nếu như cần thiết, ta sẽ tìm một vị kế mẫu cho bọn nhỏ, tuyệt đối sẽ không bạc đãi hai hài tử.”



“Chu Chẩn, ngươi dám!” An Vương phi xoay người đứng dậy, mất đi dáng vẻ bình tĩnh của nàng, ngẩng đầu quát lớn: “Ngươi dám cưới người khác!”



An Vương nhìn gương mặt xinh đẹp của nữ tử trước mắt, tuy rằng thời gian đã trôi qua hai mươi năm, nhưng gương mặt của nàng vẫn xinh đẹp như trước. Chỉ là trong đôi mắt kia của nàng, chưa bao giờ có hắn.



An Vương nói: “Từ nay về sau, ta cưới ai, cũng không liên quan gì đến ngươi,.”



Khi một nam nhân sủng ái một nữ nhân, hắn sẽ móc gan móc phổi, hai tay dâng lên một tấm chân tình cho nàng, nhưng khi mảnh chân tình đó bị rơi nát, thấm đẫm máu thịt, như vậy, tình cảm kia triệt để chết rồi. Khi đó, tâm của nam nhân sẽ trở nên cứng rắn, đao thương bất nhập.



Thân thể An Vương phi run lên, con mắt trợn từng lên, có chút không thể tin.



Trong trí nhớ của nàng, nam nhân này, từ khi thành hôn đến này vẫn chưa từng nói một lời nặng với nàng, luôn ân cần hỏi han nàng, săn sóc tỉ mỉ, nghe lời vô cùng. Nàng còn nhớ, lần đầu khi nàng mang thai, hắn vui vẻ như hài tử, khi đó phu thê bọn họ vẫn cùng giường, hắn ngủ bên ngoài, đêm nào cũng giúp nàng xoay người, đời nàng đi tịnh thất… Sau đó, khi nàng sinh hạ hài tử, hắn cũng không để ý đến phòng sinh không sạch sẽ, luôn đứng bên giường động viên nàng, rõ ràng nàng mới là người sinh, nhưng vẻ mặt của hắn giống như còn sốt sắng hơn cả nàng…



An Vương phi ngẩn người, thấy trong đáy mắt hắn không còn sót lại bất kỳ nhu tình nào, nhất thời trong lòng có chút lo lắng, xa lạ hoảng loạn.



Nàng thấy hắn xoay người, theo bản năng kéo ống tay áo của hắn, mở miệng gọi: "Chu chẩn..."



Bước chân của An vương hơi dừng một chút, hai con mắt bình tĩnh như nước, cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn như ngọc đang lôi kéo ống tay áo của hắn. Bàn tay xinh đẹp như vậy, hai mươi năm qua lại chưa từng may cho hắn một đường chỉ, nhưng đôi tay này lại vô số lần viết những lời yêu thương ái mộ dành cho một người nam nhân khác.



Những điều này, hắn biết cả.



An Vương nhấc tay, gạt bỏ tay nàng, không quay đầu lại đi ra ngoài.