Ngô Gia Kiều Thê
Chương 89 :
Ngày đăng: 13:29 30/04/20
Edit: Tiểu Huân
Beta: Mira
Xe ngựa ngói phỉ thúy châu anh dừng lại bên ngoài phủ công chúa.
Khương Lệnh Uyển nhấc váy xuống xe, nhìn một đoàn xe ngựa tụm năm tụm ba bên ngoài, cũng biết nàng đến đây không tính quá sớm.
Nàng vừa muốn đi vào, liền thấy xe ngựa của Vinh Vương phủ tiến đến.
Khương Lệnh Uyển đứng chờ một lát, nhìn thấy hai thiếp thân nha hoàn của Lục Bảo Thiền nâng nàng ấy xuống xe, lại không thấy Lục Tông, lúc này mới đi tới chào hỏi, “Thiền tỷ tỷ.”
Lục Bảo Thiền hôm nay mặc một bộ trang phục rất đẹp, bộ trang phục hồng nhạt thêu hoa sen, khuỷu tay khoác hờ một chiếc khăn lụa màu xanh lam, búi tóc tinh xảo, cài một chiếc trâm ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thủy nộn, mắt to nhìn nàng một cái, theo bản năng hơi né tránh, có chút chột dạ.
Khương Lệnh Uyển biết trong lòng nàng nhớ cái gì, liền nhỏ giọng nhẹ nhàng nói: “Thiền tỷ tỷ, mấy ngày trước nương của muội còn nhắc đến tỷ, nói có phải muội chọc tỷ không vui hay không…”
Lục Bảo Thiền chột dạ vô cùng, vội vàng lắc đầu: “không phải, ta chỉ là —— "
Nàng chỉ là cái gì?
Chỉ là có chút tư tâm, bởi vì yêu thích ca ca của Xán Xán, cho nên mới nghĩ cách phá hoại việc hôn nhân của muội ấy và ca ca? Câu nói này, sao nàng có thể nói ra được? Lục Bảo Thiền hạ mắt, nhẹ nhàng cắn môi, nàng nhớ tới ca ca của mình, cũng biết tiểu cô nương trước mắt là một người tâm địa thiện lương. Nhưng có một số việc, trong lòng nàng còn khúc mắc không thể đối mặt, cần một chút thời gian để thích ứng.
Lục Bảo Thiền nói, “Xán Xán, tỷ có chút không thoải mái, tỷ vào trước.”
Kim Kết và Sơn Trà không biết nội tình, trong lòng cũng cảm thấy Lục Bảo Thiền hôm nay có chút kỳ quái, Sơn Trà nhìn bóng lưng của Lục Bảo Thiền, nhíu mày nói: “Hôm nay tiểu quận chúa bị sao vậy? Bình thường không phải rất hoạt bát đáng yêu hay sao? Luôn luôn nói cười với tiểu thư nhà chúng ta, hôm nay tiểu thư chủ động tiếp lời, quận chúa lại không lạnh không nhạt, thật khiến người khác tức giận.”
Khương Lệnh Uyển có chút thất lạc, lại nói: “Thôi, chúng ta cũng vào đi thôi.” Tính tình của nàng chính là như vậy. Nàng không thể ép buộc Lục Bảo Thiền, từ từ rồi mọi chuyện sẽ tốt. Dù sao, sau này mọi người cũng là người một nhà.
Lục Bảo Thiền cắn môi, để người hầu của phủ công chúa dẫn tới hậu viện, lúc này mới thấy Chu Lâm Lang lẻ loi đứng một mình trong chòi bát giác cách đó không xa. Nàng giương mắt lên nhìn, chợt nhớ tới lời ca ca nàng… Tuy nàng ngốc nghếch, nhưng sao không thể thấy được rằng Chu Lâm Lang cũng có ý với ca ca mình? Chu Lâm Lang lợi dụng nàng, làm bằng hữu nhiều năm như vậy, lòng nàng đương nhiên cũng rất khó chịu. Nhưng mà chuyện bản thân nàng làm, còn ác liệt hơn Lâm Lang rất nhiều.
Nàng có lỗi với Xán Xán.
Trong lúc Lục Bảo Thiền đang suy nghĩ, nha hoàn của Chu Lâm Lang đã qua đây, khách khí hành lễ với nàng, “Quận chúa, tiểu thư mời quận chúa đến trò chuyện.”
Tuy đã quyết định không kết giao, tuy nhiên không thể không nể mặt mũi như vậy. Lục Bảo Thiền gật gù, bước chân khoan thai tiến về phía chòi bát giác. Nàng đi tới trước mặt Chu Lâm Lang, mới phát hiệnthiên chi kiêu nữ thường ngày luôn luôn chói lóa ánh mắt mọi người, nụ cười luôn xinh đẹp rạng rỡ, nhưng khí sắc hôm nay lại không tốt, cho dù đã tỉ mỉ trang điểm, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tiều tụy.
Lục Tông muốn dẫn nàng đi chỗ khác trò chuyện, nhưng Khương Lệnh Uyển lại lưu luyến không rời, lấy một bông hoa cài trên đầu xuống đau cho Thập Nhị hoàng tử, lại hôn lên gương mặt nhỏ một cái. Lục Tông nhìn có chút ước ao.
Thập Nhất hoàng tử cúi đầu nhìn diều, lại nhấc mắt nhìn thấy hai người đã đi xa, vào lúc này Thái tử mới bước ra ngoài. Thập Nhất hoàng tử nhìn về phía Thái tử nói: “Tỷ tỷ vừa rồi thật xinh đẹp. Sau khi Thập Nhất lớn lên, sẽ cưới tỷ ấy làm nương tử.”
Thái tử nghe xong sang sảng cười to, nhẹ nàng vỗ vỗ đầu nhỏ của tiểu Thập Nhất, nói: “Dám cướp nương tử với biểu ca đệ, có tiền đồ!”
đi mấy bước, Lục Tông mới hỏi: “Có thích phấn hương không?”
nói đến phấn hương, Khương Lệnh Uyển lai không nhịn được bĩu môi, dừng bước chân lại oán giận nói: “Tông biểu ca, huynh phá sản đi là vừa, có bạc cũng không thể tiêu như huynh được, nương muội đãgiáo huấn muội một trận.”
Lục Tông là người biết sai liền sửa, hắn nói : “Được ròi, vậy sau này ta sẽ mua ít một chút.” Sau đó lại nói, “Lần trước muội nói với ta, chờ ta từ Lạc Châu trở về, muội sẽ tặng ta một món lễ vật.”
Khương Lệnh Uyển đột nhiên đã quên mất. Lúc trước xác thực nàng muốn đưa cho hắn một cái hầu bao, nhưng hôm nay nương nàng đang chuẩn bị làm mai cho nàng, thời điểm mấy chốt như vậy, nếu nàng đưa hầu bao cho Lục Tông, không phải nói rõ muốn Lục Tông tới cửa cầu hôn sao? Nàng đương nhiên là vừa ý hắn, nhưng cũng không phải tự đưa mình tới cửa, nếu nhận được quá dễ thì sẽ khôngbiết quý trọng, đạo lý này nàng vẫn hiểu, Bây giờ Lục Tông còn đang thích nàng, tình cảm của hắn còn nóng, nhưng sau này nàng không thể chắc chắn. Chờ khi thành thân được mấy năm, Lục Tông hắn lại nghĩ: Nga, lúc trước bản thân nàng nhất định muốn gả cho hắn. Như vậy, chẳng phải nàng sẽ chịu thiệt rồi sao?
Suy nghĩ hồi lâu, Khương Lệnh Uyển quyết định giả khờ, nháy mắt mấy cái: “Có sao? Muội quên mất rồi.”
Lục Tông hơi nhíu mày lại, giống như có chút thất vọng, sau đó “Ừm” một tiếng, lại không có sau đó.
Phủ công chúa có nhiều người, nàng và Lục Tông không nên ở cùng một chỗ quá lâu, sau đó liền tách ra. Khương Lệnh Uyển đi mấy bước, nhớ tới ánh mắt thất lạc của Lục Tông, nàng vẫn không đành lòng. Sờ sờ hầu bao đã sớm chuẩn bị trong ngực, quyết định đi tìm Lục Tông.
Kim Kết và Sơn Trà cũng biết quan hệ giữa tiểu thư nhà mình và Vinh Thế tử, nhìn tình huống này, trong đầu liền nhận định, Vinh Thế tử sau này sẽ là cô gia, bây giờ hai người qua lại thân cận, chỉ cần không khiến người khác chú ý, vậy thì không có gì phải vội vàng. Khương Lệnh Uyển quay lại tìm kiếm, liền thấy Lục Tông đang ở khúc quanh bên hành lang.
Nàng vừa định đi qua, đã thấy Thái tử cũng ở, không khỏi dừng bước chân lại, dự định chờ Thái tử đirồi nàng sẽ qua.
Thái tử vòng tay đứng bên cạnh Lục Tông, vóc dáng thấp hơn hắn nửa cái đầu, gương mặt của hắncũng rất tuấn tú, hắn nói: “Thấy ngươi chịu khổ như vậy, bản Thái tử đúng là không đành lòng, nếu coi trọng tiểu cô nương người ta, vậy vì sao không định ra sớm? Được rồi, coi như ngươi vì Đại Chu chúng ta lập công lao lớn như vậy, cô sẽ thay ngươi nghĩ chút biện pháp —— được rồi, thế này, trong phủ Tiểu Cửu có một con tuấn mã vừa được Tây Khương tiến cống, dáng dấp không sai, rất được tiểu cô nương yêu thích, chờ lát nữa cô sẽ nghĩ cách để Tiểu Cửu nhờ nương tử ngươi lên thử mã, chờ đến khi tình cảnh không thể khống chế, ngươi chạy qua anh hùng cứu mĩ nhân. Ừm… tiếp xúc da thịt trước mặt mọi người, ngày mai người liền tới quý phủ cầu hôn, cha mẹ người ta đương nhiên sẽ đồng ý gả nữ nhi cho người… Như thế nào? Có phải thấy cô rất đầy nghĩa khí?”
Lục Tông nghe xong, chỉ trầm mặc một lúc, sau đó dứt khoát trả lời: “không cần.”
Khương Lệnh Uyển sững sờ đứng tại chỗ, nghe Thái tử nói, ký ức của nàng cũng dần dần trở nên trùng hợp.
Đời trước, Lục Tông xác thực cũng cứu nàng trong tình huống này.
Đời trước nàng không thích cưỡi ngựa, nếu không phải Cửu công chúa tự mình mở miệng, nàng tuyệt đối sẽ không trèo lên lưng ngựa.