Ngô Gia Kiều Thê

Chương 90 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Edit: Kye



Beta: Mira



·



Khương Lệnh Uyển không kịp nóng nảy, nhưng khóe miệng cũng không kìm được dương lên. Người a, ai chẳng có lòng hư vinh, chớ nói chi là tiểu cô nương, nam tử ưu tú như Lục Tông lại chỉ si tâm với mộtmình nàng, trăm phương ngàn kế muốn cưới nàng về làm vợ, nói thật, trong lòng nàng cũng có đắc ý nho nhỏ. Có điều có thể là vì người kia là Lục Tông, nếu đổi thành người khác… Nàng còn chưa tưởng tượng ra cảnh nàng gả cho người khác. Trong lòng Khương Lệnh Uyển vừa vui mừng vừa tức giận, như vậy kiếp trước Lục Tông sớm đã để ý đến nàng, nhưng mà… Nàng một chút cũng không để ý. Được đó, giấu thật sâu.



Thừa dịp hai người còn chưa bị phát hiện, nàng nhanh chóng rời đi.



Khương Lệnh Uyển trở về viện tử, nhìn nhóm tiểu cô nương trẻ trung quần áo hoa lệ, đang nói chuyện với nhau. Nàng nhìn một chút, chờ đến khi thấy một gương mặt quen thuộc, lúc này mới đi tới gọi “Gia Nguyệt.”



Di An quận chúa nhìn Khương Lệnh Uyển, cũng rất vui mừng. Hôm nay sắc mặt nàng không tệ, nhưng so với khuôn mặt những tiểu cô nương bình thường khác vẫn nhợt nhạt hơn một chút. Khương Lệnh Uyển nói chuyện với Di An quận chúa một lúc, đã thấy mấy tiểu cô nương đang vây quanh Tô Lương Thần mặc một thân váy xanh lụa, chải búi tóc lăng hư kế. Dung mạo Tô Lương Thần vốn đã rất xuất chúng, bây giờ trang điểm tỉ mỉ, trên đầu cài trâm hoa sơn trà lung linh, tuy không giống như những tiểu thư quý tộc đeo vàng bạc đầy người, khí chất lại như hạc đứng trong bầy gà, đặc biệt nổi bật. Khương Lệnh Uyển không thể không thừa nhận, Tô Lương Thần này thật biết làm bản thân nổi bật, biết sử dụng ưu điểm của bản thân, trên người chỉ tùy ý đeo vài món đồ không đáng chú ý, nhưng lại có tác dụng thêu hoa trên gấm. Nếu không phải không hợp nhau, nàng cũng muốn giao lưu với Tô Lương Thần một phen.



Di An quận chúa nói: “Vị biểu tỷ này của muội, thật có năng lực.”



Lời này, xem như khích lệ đi.



Khương Lệnh Uyển gật đầu. Cũng đúng, ngày ấy Tô Lương Thần ở Quỳnh Hoa đài danh tiếng vang xa, tuy hiện nay vẫn kém Chu Lâm Lang, nhưng khi mọi người đến, vẫn không nhịn được mà khen ngợi nàng ta. Nếu Chu Lâm Lang cao quý như hồng mai trong tuyết trắng, vậy Tô Lương Thần lại thanh nhã như hoa lan trong cốc vắng… Hơn nữa sau khi được cung đình ban thưởng, trên dưới trong phủ khôngai dám coi khinh vị biểu tiểu thư này nữa.



Nhưng nàng thực sự không hiểu trong lòng Tô Lương Thần đang nghĩ cái gì, hôm qua người Tô gia đến, muốn đón nàng về phủ, nhưng nàng lại nói nàng ở bên cạnh lão tổ tông quen rồi, không muốn trở về phủ.



Di An quận chúa nhìn Khương Lệnh Uyển, hai gò má mang ý cười nói: “Muội không thoải mái sao?”



Tuy hai người quen biết không lâu, nhưng gặp như đã quen, nói chuyện đều rất thẳng thắn, không có ý che che giấu giấu. Khương Lệnh Uyển nói: “Muội không sao.” Tô Lương Thần muốn tích lũy lâu dài để sử dụng một lần cũng được, muốn thượng vị ở Vệ Quốc Công phủ cũng được, nhưng trước tiên khôngnên đánh lên những chủ ý bàng môn tả đạo… Nàng tự cho mình thông mình, nhưng người khác cũng không phải là ngốc tử.



Di An quận chúa hiểu tính tình Khương Lệnh Uyển, cũng không nói nhiều, hai người tìm một chỗ ngồi xuống. Khương Lệnh Uyển không cẩn thận đụng phải tay Di An quận chúa, lúc này mới kinh ngạc thốt lên: “Sao lại lạnh như vậy?”



Di An quận chúa cười cười: “Ta ốm yếu từ nhỏ, bên ngoài lạnh hay không cũng vậy, bốn mùa ta đều như vậy, không ấm hơn được.”



Thân thể nữ tử lạnh như thế, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc sinh dục. Đôi mắt Khương Lệnh Uyển lộ vẻ lo lắng, nhớ kiếp trước, Di An quận chúa thật vất vả mới sinh được hài tử, đang sống sờ sờ lại bị phu quân của mình và Chu Lâm Lang chọc giận, cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn, thực làm người ta tiếc hận. Khương Lệnh Uyển cầm tay che ô của nàng, cười dài nói: “Khi còn bé muội cũng sợ lạnh, nhưng nghịch ngợm vô cùng, một mặt thích chơi tuyết, một mặt lại sợ lạnh. Nên mỗi lần cảm thấy lạnh, muội liền gọi ca ca đến, sau đó đặt tay lên cổ hắn…”



Di An quận chúa nói: “Ca ca muội thật tốt.” Nàng cũng có ba ca ca sủng nàng, đáng tiếc nàng chưa bao giờ chơi đùa dưới tuyết.



Khương Lệnh Uyển gật đầu. Tất nhiên, ca ca của nàng luôn đối xử với nàng rất tốt. Khương Lệnh Uyển nhìn Di An quận chúa, cong môi hỏi: “... Nếu có một nam tử thích tỷ, sau đó dùng một chút thủ đoạn nhỏ với tỷ, chính là vì muốn cưới tỷ, sau đó tỷ biết, tỷ có tức giận không?”



Di An quận chúa nháy mắt mấy cái: “Vậy muội có yêu thích hắn không?”



“Muội…” Nàng yêu thích hắn không? Kiếp trước nàng luôn ỷ lại và tín nhiệm Lục Tông, kiếp này, phần lớn là bởi vì ích kỷ muốn sở hữu, nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy, nàng cũng yêu thích hắn đi. Mặt Khương Lệnh Uyển hơi nóng, rũ mắt, nhíu mày đáp: “... Coi như có đi.”



Di An quận chúa nói: “Là nữ tử, có thể gả cho người mình thích, đó là chuyện hạnh phúc của bản thân. Xán Xán, nếu hắn làm mọi chuyện đều là vì muội, vậy còn gì tốt hơn sao?”



Còn gì tốt hơn.



Đúng nha. Coi như kiếp trước Lục Tông ngầm đồng ý với hành vi của Thái tử, hại nàng bị kinh sợ, nhưng sau khi hắn cưới nàng, xác thực luôn cố gắng yêu thương nàng. Bởi vì nàng biết Lục Tông có bao nhiêu tốt, sở dĩ có một số việc, nàng có thể bỏ qua không tính. Khương Lệnh Uyển nắm hầu bao trong ngực, nhất thời cảm thấy thật thoải mái.


Khương Lệnh Uyển hấp háy môi: “Cha, con-----”



Chu thị vội vàng kéo nữ nhi sang một bên, nhỏ giọng nói: “Ngoan, mau về phòng, chớ chọc cha con tức giận.”



Khương Lệnh Uyển “Ồ” một tiếng, bất đắc dĩ trở về phòng của mình. Lúc đi tới hành lang, mới thấy nha hoàn thiếp thân bên cạnh Khương Du là Tuyền Họa chạy tới. Tuyền Họa là nha hoàn thông phòng của ca ca, nên Khương Lệnh Uyển mới tốt với nàng ta hơn một chút, liền nghe nàng ta kể lại chuyện ngày hôm nay: “... Quốc Công gia rất hài lòng Trần Nhị tiểu thư, lão thái thái cũng gật đầu, muốn cho đại công tử đi cầu hôn, nhưng công tử lại nói không muốn, chọc Quốc công gia tức giận.”



“Trần Nhị tiểu thư?”



Tuyền Họa gật đầu, đáp: “Có cháu gái Trần các lão.”



Trần các lão, là chỉ người trông coi nội các Trần Khải Mậu, mà vị Trần Nhị tiểu thư này, chính là quý nữ nỗi danh Tấn thành Trần Hàm Trinh. Trần Hàm Trinh tuy không nổi danh bằng Chu Lâm Lang, nhưng Trần Nhị tiểu thư làm việc khiêm tốn, nhân duyên không tồi. Hôm nay nàng còn gặp nàng ấy ở phủ Công chúa đây, trang phục đoan trang giản dị, là người hiền lành, không có gì không được. Còn dung mạo, cũng không tồi. nói tóm lại, vị Trần Nhị tiểu thư này cũng là một người xuất sắc, chắc hắn cha mẹ nàng cũng tốn không ít tâm tư.



Nhưng ca ca…



Khương Lệnh Uyển nói: “Được, chuyện này ta biết rồi, ta sẽ cố gắng nói chuyện với ca ca.”



Tuyền Họa nghe xong lúc này mới yên tâm: “Xưa nay Đại công công tử rất nghe lời Lục tiểu thư, nô tỳ tự nhiên yên tâm. Nô tỷ nghe nói Trần Nhị tiểu thư này tính tình khá tốt, nhân duyên ở Tấn thành rất tốt, cô nương tốt như vậy, Đại công tử không nên phản đối.”



Thấy Tuyền Họa toàn tâm toàn ý cân nhắc vì ca ca, trong lòng Khương Lệnh Uyển nhiều hơn mấy phần hảo cảm. Nàng nhìn bóng lưng Tuyền Họa, nhìn Kim Kết bên cạnh nói: “Ngươi thay ta đi thăm dò nha hoàn bên cạnh Nhị tiểu thư, theo dõi xem nàng ta có hành động gì bất thường hay không, điều tra cẩn thận một chút, nếu cần bạc, cứ việc nói cho ta.”



Kim Kết nghe xong, không hỏi nguyên do, chỉ gật đầu nói: “Nô tỳ biết rồi.”



Giao phó xong chuyện, Khương Lệnh Uyển vẫn chưa trực tiếp trở về Ngọc Kỳ viện của mình, mà đến Phẩm Trúc hiên của Khương Dụ.



Xưa nay Khương Dụ thương yêu muội muội, Phẩm Trúc hiên cũng cho nàng tùy ý ra vào, cứ như vậy, một đám hạ nhân cũng chỉ biết khách khí cúi đầu khom lưng, chỉ lo đắc tội vị tiểu chủ nhân kim tôn ngọc quý này. Khương Lệnh Uyển đi tới thư phòng của Khương Dụ, bước qua bên bàn đọc sách, nhìn trên bàn chỉ để một trang giấy Tuyên Thành trống trơn, lúc này dường như nghĩ tới điều gì, vươn tay lấy tờ giấy ra ——



Phía dưới là một bức họa.



không giống bức họa nàng nhìn thấy lần trước —— điềm tĩnh xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là một cônương huệ chất tâm lan.



Khương Lệnh Uyển che kín bức họa lại một lần nữa, đi khỏi thư phòng.



·



Ngày kế, phu quân Tạ Cửu lâm trọng bệnh, nên cho lớp tạm thời ngừng học. Khương Lệnh Uyển thấy bản thân có thời gian rảnh rỗi, nhưng nương nàng lại dứt khoát ngồi ở Ngọc Kỳ viện, nhìn chằm chằm nàng tính sổ sách. Nhìn những văn tự và con số khô khan, Khương Lệnh Uyển bó tay toàn tập.



Lúc này Đào ma ma vén màn đi vào, hành lễ, cười dài nói: “Phu nhân, Vinh Vương và Vinh Thế tử đến rồi.”



Chu thị đang đóng đế giày, mặc một thân váy hoa phù dung thêu trái xoan, búi tóc uy đọa kế cài trâm phượng điểm nạm mã não đỏ, trang điểm tùy ý, nghe Đào ma ma nói, liền nhấc mắt lên, hỏi: “Lúc này Vinh Vương đến làm cái gì?” Nhưng ngày gần đây không xảy ra chuyện gì lớn, hơn nữa lại đem cả Lục Tông đến nữa.



Đào ma ma nói: “Nhìn bộ dạng đó, hẳn là đặc biệt đến cầu hôn.”



Chu thị nghe xong sững sờ. Sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, chậm rãi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn khuê nữ đang giả vờ giả vịt xem sổ sách, lạnh nhạt nói: “Tin tức sao linh thông vậy, chẳng lẽ Vinh Vương sắp xếp nội ứng vào quý phủ của chúng ta hay sao?”



Nội ứng đang xem sổ sách không nói tiếng nào, chột dạ cúi đầu, nhưng khóe miệng lại không nhịn được cong lên.