Ngô Gia Kiều Thê

Chương 91 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Edit: Kye



Beta: Mira



An vương phủ.



Chu Lâm Lang sắc mặt trắng bệch nằm trên giường gỗ khắc dàn hoa. Hôm qua bị con ngựa dọa cho chấn kinh, nàng không cẩn thận té bị thương, nhưng may mắn thương thế không nghiêm trọng lắm, bắp chân chỉ gãy xương thôi. Nhưng cái này cũng không quan trọng, điều làm nàng lo lắng nhất chính là mặt nàng bị trầy da. cô nương gia, quan trọng nhất chính là gương mặt, nếu không cẩn thận phá hư, đời này nàng xong rồi.



An Vương và Chu Quý Hành đứng một bên.



An Vương thanh âm ôn hòa nói: “Lâm Lang, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ tốt lên thôi.”



Chu Lâm Lang nhìn cha nàng, lại nhớ tới mẫu thân, liền nói: “Cha, việc này thật kì lạ. Con ngựa sẽkhông lí do chấn kinh, nhất định là có người muốn hại nữ nhi—— "



An Vương đáp: “Được rồi, đừng nói nữa. Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.”



Trong mắt Chu Lâm Lang dâng lên ánh nước, muốn rơi lại chưa rơi, hai tay nắm chặt dưới chăn, nói: “Cha che chở người kia như thế sao? Nàng ta là muội muội ruột của cha, nhưng con là nữ nhi ruột của cha, cha liền trơ mắt nhìn nữ nhi mình bị người khác bắt nạt, suýt nữa hại chết sao?”



Chu Quý Hành sững sờ: “Lâm Lang, muội nói bậy bạ gì vậy?”



Chu Lâm Lang giương mắt, cong môi nở nụ cười: “Muội nói bậy? Cha, người nói cho nữ nhi biết, nữ nhi nói bậy sao? Cha hưu nương, không phải vì cô sao? Người và nương có cùng hai mươi năm tình cảm, sao người lại nhẫn tâm như vậy?” nói xong, Chu Lâm Lang vồ lấy tay An Vương, khóc lóc nước mắt giàn giụa: “Nữ nhi không truy cứu việc này nữa, chỉ cầu xin cha tìm nương trở về. Cha, người biết không? Lúc nương đi, nữ nhi thấy nàng ngồi trong phòng khóc, nữ nhi chưa từng thấy nàng khóc như vậy bao giờ—— "



An Vương nghe xong, trong lòng run lên.



Nàng sẽ khóc sao? Nàng sẽ vì hắn rơi lệ sao?



Làm sao có khả năng? hắn thả nàng đi, nàng vui mừng còn không kịp. không nỡ, cũng sợ chỉ vì hai hài tử này. Nàng chính là người có tâm địa còn cứng hơn tảng đá.



An Vương mặt không cảm xúc, trong lòng rất nhanh bình tĩnh lại, thay nữ nhi dịch góc chăn, ôn hòa nói: “Lâm Lang, cha biết con là một hài tử tốt, cha và nương con, không thích hợp sinh hoạt chung một chỗ. Nếu con nhớ nương, con có thể đi thăm nàng, cha sẽ không ngăn cản. Nếu con lo lắng trong phủ khôngai có thể chăm sóc tốt cho con, cha có thể suy nghĩ thật kĩ, vì con và Hành nhi tìm một kế mẫu, sẽ chăm sóc cho các con.”



“không muốn, cha không phải là người như thế. Trong lòng chỉ vẫn chỉ có mẫu thân.”




Chu thị rõ ràng tâm tư nữ nhi mình nhất, thấy nữ nhi xuất hiện ở chỗ này, cũng không bất ngờ, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Con đã nghe thấy?”



“Ừm.” Khương Lệnh Uyển gật đầu, sau đó bất mãn nói: “Nương cũng tán thành quyết định của cha sao?”



Chu thị nói: “Trước đó nương với cha con đã thương lượng qua, ý cha con, chính là ý của nương.”



Lần này đến phiên Khương Lệnh Uyển khóc không ra nước mắt, nàng kéo kéo ống tay áo của mình nói: “Nương, tại sao? rõ ràng cha và nương rất thích Tông biểu ca, nãi nãi cũng vậy… Hôm nay Vinh Vương có thành ý tới nói chuyện hôn nhân, các người sao có thể…”



“Con nha.” Chu thị không nhịn được nặn nặn gò má nữ nhi, cười nói: “Còn nhỏ tuổi, sao lại không biết xấu hổ như thế, còn chưa gả đi, củi chỏ đã chìa ra ngoài rồi?”



Khương Lệnh Uyển vò vò mặt, lầm bầm nói: “Nữ nhi mới không có.”



Chu thị nói: “Tâm tư giảo hoạt của con, nương không biết sao? Hôm nay đúng là Vinh Vương rất có thành ý, Tông biểu ca của con cũng là người đáng giá phó thác chung thân, cha mẹ giao con cho hắn, nửa đời sau, cũng coi như con không chịu thiệt thòi.”



“Nhưng mà… không phải nương không đồng ý sao?”



Chu thị thở dài: “không phải không đồng ý. Tuy Lục Tông rất được, nhưng người ta vừa mới đến cửa cầu hôn, chúng ta liền đồng ý ngay lập tức, dễ dàng cưới được con về như thế, sau này con gả đi cũng sẽ bị xem thấp mấy phần.”



Khương Lệnh Uyển đại hỉ: “Ý nương là—— "



Chu thị thấy nữ nhi hăng hái như vậy, vừa tức giận lại vừa buồn cười: “Được rồi, cha nương còn có thể hại con hay sao?”



Trong lòng Khương Lệnh Uyển reo vang, hơi di chuyển bước chân, thân thể mềm mại không xương điqua, ôm chặt lấy cánh tay mẫu thân nhà nàng, giương mắt nhìn lên, nàng nhỏ giọng thương lượng: “Cái kia, nương đừng tiếp tục làm khó Tông biểu ca, lần tới hắn đến, liền… Nương, có được không?”



Chu thị nói: “không có cốt khí.” Sau đó cong môi rời đi.



Khương Lệnh Uyển bất mãn lầm bầm một câu, sai đó vén rèm nhìn Lục Tông đứng bên ngoài, càng nhìn càng thỏa mãn.



Mẫu thân nói cũng đúng, con rể tốt như vậy, còn cái gì tốt hơn chứ?