Ngô Gia Kiều Thê

Chương 92 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Edit: Kye



Beta: Tiểu Huân, Twins



Lão thái thái tự mình tiễn Thẩm lão thái thái ra cửa, lúc này mới cùng nhi tử mình trở về sân. trên tay lão thái thái đeo chiếc nhẫn bằng vàng ròng khảm bảo thạch tam sắc, tay cầm một chuỗi phật châu bằng gỗ tử đàn: “Nương sống đến tuổi này, ánh mắt xem người không sai được. Lục Tông xác thực là một đứa trẻ tốt, đối xử với Xán Xán của chúng ta rất tốt, từ nhỏ đã rất thương yêu. Tuy hơi lớn tuổi một chút, nhưng chỉ hơn nhau năm, sáu tuổi cũng không sao. Nếu gả Xán Xán cho nam tử mười lăm mười sáu tuổi khác, nương cũng không yên lòng. Bản thân vẫn còn là con nít, tâm tính chưa định, còn che chở thê tử như thế nào?”



Vừa nãy lão thái thái còn nghiêng về phía Khương Bách Nghiêu, nhưng vừa tiễn người đi. Trong giọng toàn là những lời khen ngợi Lục Tông.



Khương Bách Nghiêu gật đầu, khuôn mặt tuấn lãng nho nhã mang theo ý cười: “Nhi tử hiểu ý mẫu thân.”



Lão thái thái cười cười, rồi lại không nhịn được thở dài, bà khoanh tay đứng trên hành lang, liếc mắt nhìn mái đình Tử Yên Hồng, lão thái thái nghỉ chân, bỗng nhiên nói: “Nhớ lúc Xán Xán còn nhỏ, tựa như nắm bột, chỉ thích dán lấy người. Thanh âm mềm mại ôn nhu, giống như con mèo nhỏ, làm người nghe tâm đều mềm đi. không ngờ chớp mắt một cái, đã trở thành đại cô nương rồi…”



Vừa nhắc tới chuyện này, trong lòng Khương Bách Nghiêu tràn đầy sự không muốn. thật vất vả mới nuôi lớn nữ nhi bảo bối, dáng ngọc yêu kiều, nhưng để hắn phải chắp tay đưa nữ nhi tới nhà người khác, sao hắn có thể cam lòng đây?



Khương Bách Nghiêu nói: “May mà Vinh Vương phủ cách phủ nhà chúng ta không xa, sau này Xán Xán gả đi, qua lại cũng tiện.”



Lão thái thái nói: “Con nha, trong lòng vừa ý Lục Tông như thế, lúc nãy còn giả vờ giả vịt.”



Khương Bách Nghiêu bất đắc dĩ: “Xán Xán là bảo bối nhà chúng ta, sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy?”



Lão thái thái cũng cười, dù sao vị cháu rể Lục Tông này, nhìn thế nào cũng thỏa mãn, có thể coi trọng Xán Xán, cũng coi như người tinh mắt. Mẹ con hai người đang nói chuyện, gã sai vặt bên người Khương Bách Nghiêu chạy tới, thở hồng hộc nói: “Quốc công gia, Vinh Thế tử đang ở tiền thính, nóimuốn gặp ngài.”



Khương Bách Nghiêu ngẩn ra, lão thái thái lại nói: “Đứa nhỏ này nhìn thận trọng nội liễm, không ngờ lại coi trọng Xán Xán nhà chúng ta như thế, con nha, không cần đưa nương trở về nữa. Trước tiên đi nhìn xem, thuận tiện thử chút cảm giác được làm nhạc phụ đại nhân như thế nào.”



Nghe lão thái thái trêu chọc, khuôn mặt Khương Bách Nghiêu cũng ẩn ấn ý cười. Thiếu niên tuổi trẻ nóng tính, hắn là người từng trải, sao không hiểu cho được? Khương Bách Nghiêu lại nói: “Vẫn là để nhi tử đưa nương về thôi. Nếu muốn thành thân với nữ nhi của con, để hắn chờ một chút cũng không sao.”



Sau khi Khương Bách Nghiêu đưa lão thái thái trở về, lúc này mới chậm rãi đi đến tiền thính.



hắn nhấc chân bước vào, đã thấy một nam tử khôi ngô mặc một bộ xiêm y mà xanh ngọc thêu văn, an tĩnh ngồi trên ghế diệp, vừa thấy hắn đến, lập tức đứng dậy, cung kính hành lễ: “Dượng.”



Khương Bách Nghiêu đến gần, mới nhận ra một điều, đứa nhỏ này hình như đã cao hơn hắn rồi. Khương Bách Nghiêu gật đầu, sau đó ngồi xuống, nha hoàn nhanh chóng tiến lên dâng trà, hắn mở nắp ấm ra, vuốt nhẹ lá trà nổi trong ấm, nhấp một ngụm, sau đó mơi chậm rãi hỏi: “Tông Nhi tìm ta có việc gì sao?”



Lục Tông vẫn không ngồi xuống, chỉ tiến lên vài bước, “phù phù” một tiếng quỳ xuống trước mặt Khương Bách Nghiêu: “Tông nhi hi vọng dượng đồng ý gả Xán Xán cho con, xin dượng chấp thuận.”



Đều nói “Dưới gối nam nhi có hoàng kim”, huống hồ Lục Tông từ thuở thiếu niên đã chinh chiến sa trường, quỳ gối như vậy là đại lễ cỡ nào a? Khương Bách Nghiêu cũng ngẩn ra, tay cầm chén trà run rẩy, suýt chút nữa làm đổ hết trà. Có điều hắn cũng là người trải qua nhiều sóng to gió lớn, Khương Bách Nghiêu vẫn chưa đứng dậy nâng người, chỉ để chén trà sang một bên, mở miệng nói: “Mười bốn tuổi con tiến vào quân doanh, cuối năm ngoái trở về, cũng chưa thấy mặt Xán Xán mấy lần, nhưng lại muốn gấp gáp thành thân với con bé như vậy?”



Lục Tông đáp: “Vâng.”



Khương Bách Nghiêu bất đắc dĩ, thật là một chữ quý như vàng. hắn lại nói: "Xán Xán bị ta và mẫu thân nàng làm hư, tính tình không tốt, lại thích ồn ào, sợ khi gả đi, cũng không thể thuận tình hầu hạ tốt cho con.”



Lục Tông nói: “Con lớn tuổi hơn Xán Xán, sẽ hết lòng bao dung bảo vệ nàng. Từ nhỏ con đã quen tự mình làm việc, không cần người hầu hạ, hơn nữa … nàng là thê tử con cưới vào cửa, không phải nha hoàn hầu hạ. Xán Xán còn nhỏ không hiểu chuyện, con có thể chăm sóc nàng, có thể kiên trì đợi nàng trưởng thành. Nếu trong lòng dì dượng lo lắng rằng sau này con sẽ phụ nàng, Tông nhi có thể đảm bảo với hai người một câu, cả đời này con tuyệt đối không nạp thiếp.”
Hoắc Nhị công tử nhìn bộ dạng uất ức không có tiền đồ của đệ đệ mình, ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương lên xe ngựa cách đó không xa, than thở nói: “Nhìn đức hạnh của đệ kìa.”



Tâm tình Khương Lệnh Uyển hôm nay rất tốt, bây giờ thấy Gia Nguyệt quả cảm trực tiếp như vậy, càng ngày nàng càng cảm thấy Gia Nguyệt và ca ca là trời đất tạo một đôi. Nàng cong môi cúi đầu cười, nàng và Lục Tông thuận lợi, ca ca cũng thuận lợi cưới Gia Nguyệt, không có chuyện gì có thể khiến người ta hài lòng hơn. Nàng đang cúi đầu nhớ đến Lục Tông, Sơn Trà đứng một bên bỗng mở miệng: “Lục tiểu thư, kia không phải Tiết tiểu thư sao?”



Nghe lời Sơn Trà nói, Khương Lệnh Uyển mở màn nhìn lên, quả nhiên thấy Tiết Tranh lén lén lút lút đi vào Nhất Phẩm cư, hành động kia, như tên ăn trộm, không giống tác phong thường ngày của nàng. Trong lòng Khương Lệnh Uyển nghi ngờ, liền bảo xe dừng lại ngoài Nhất Phẩm cư, sau đó đi vào tìm Tiết Tranh.



Kim Kết đi hỏi thăm một phen, nói: “Nô tỳ hỏi, nghe nói Tiết Tranh tiểu thư lên lầu hai.”



Khương Lệnh Uyển đi nhanh lên lầu hai.



Nhưng lầu hai toàn là phòng riêng kín cửa, lúc này cũng không có khách nhân nào, bên trong yên lặng, không có âm thanh. Khương Lệnh Uyển nhíu mày, nghĩ hay là nàng ngồi trên xe ngựa chờ Tiết Tranh đi ra, dù sao nàng cũng là cô nương gia, không thích hợp xuất đầu lộ diện.



Vậy mà lúc nàng mới xoay người, cửa phía sau lại mở ra.



Nàng sững sờ ngẩng đầu nhìn nam tử trước mắt, không khỏi kinh ngạc hô lên: “Tông biểu ca?”



Lục Tông còn kinh ngạc hơn nàng, nhíu mày nói: “một mình nàng?”



Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tông, có một cảm giác rất như mẫu thân đang giáo huấn nàng, chép miệng không lên tiếng, sau một khắc, lại bị tay Lục Tông kéo vào phòng. Đầu nhỏ nàng nhìn vào phòng, ngó ngó, thấy không có người nào, lúc này mới thở phào một hơi. Lục Tông thấy phản ứng của nàng, có chút dở khóc dở cười, giơ tay nhéo nhéo gò má nàng, hỏi: “Tìm cái gì đây?”



Mặt Khương Lệnh Uyển nóng lên: “Nhìn xem có phải huynh hẹn tiểu cô nương nhà nào không?”



Mấy ngày không thấy, Lục Tông có chút nhớ nàng, có điều hôm nay gặp nhau ở đây, quả thực là kinh hỉ. Lục Tông ôm người vào lòng, lại không nhịn được ôm sát thêm một chút, hắn nhớ nàng, nhớ đến đau lòng. Lục Tông cúi đầu hôn lên đỉnh đầu tiểu cô nương, nói: “cô nương nào? Huynh ở chỗ này nói chuyện với mấy vị đồng liêu, bây giờ họ vừa mới đi, huynh cũng định rời đi, không nghĩ vừa mở cửa đã thấy nàng. Nàng nói xem, nàng đến đây làm gì?”



Nàng thích mùi hương trên người Lục Tông, không nhịn được ngửi nhiều hơn mấy lần, sau đó nâng lên khuôn mặt nhỏ nói: “Muội mới nhìn thấy người quen, nên mới…”



“Người quen?”



Khương Lệnh Uyển bất đắc dĩ, dùng tay chọc vào ngực Lục Tông, nói: “Là Tranh biểu tỷ. Muội sợ tỷ ấy xảy ra chuyện, nên mới —— "



Lời vừa dứt, liền nghe bên ngoài có tiếng nổ vang, Khương Lệnh Uyển sợ đến nỗi tim gan run rẩy, chỉ biết hướng vào lòng Lục Tông. Chờ khi có thể phản ứng lại, hai người mới mở cửa đi ra bên ngoài nhìn một chút.



Khương Lệnh Uyển nhìn phòng đối diện.



Cửa hỏng rồi, chia năm xẻ bảy trên mặt đất, mà trên đất, còn có một nam tử mặc xiêm y màu tím, cả người chật vật.



Khương Lệnh Uyển nhìn người đứng đối diện: “Tranh biểu tỷ?!”



Lục Tông không nhanh không chậm đi tới, giúp người nằm trên mặt đất đứng lên: “Thái tử.”