Ngô Gia Kiều Thê
Chương 94 :
Ngày đăng: 13:29 30/04/20
Edit: Kye
Beta: Twins
·
Đông cung.
Hoàng Hậu nhìn Thái tử uống uống say đến rối tinh rối mù, lúc này nhìn về phía Nguyên Mậu hỏi: “ Hôm nay Thái tử đi đâu?”
Nguyên Mậu nhớ kĩ lời Thái tử dặn dò, tự nhiên không dám nhắc đến chuyện Tiết tiểu thư, chỉ xoay người nói: “Hôm nay Thái tử điện hạ xuất cung đidạo một chút, tình cờ gặp Vinh Thế tử, hai người nói chuyện với nhau một chút—— "
Hoàng Hậu vừa nghe xong, nhất thời ánh mắt sắc như dao lia tới, Nguyên Mậu nhìn tới nỗi tim gan run rẩy, nàng nói: “Vết thương trên mặt Thái tử là sao? Là Vinh Thế tử làm?”
“không không không…” Nguyên Mậu biết Hoàng Hậu xưa nay không ưa Vinh Thế tử, nhưng Thái tử lại xem Vinh Thế tử như anh em ruột, hắn chặn lại nói: “Vinh Thế tử rất cung kính với Thái tử, tất nhiên không có lá gan làm Thái tử bị thương, chỉ là Thái tử hiếu động, không nghe lời khuyên của Vinh Thế tử, hôm nay trên đường luận võ với người khác, không cẩn thận bị thương. Vinh Thế tử đã đưa Thái tử đến y quán bôi thuốc, nói vết thương trênmặt Thái tử cũng không có gì lớn, mấy ngày nữa là khỏi.”
Hoàng Hậu trang dung tinh xảo, càng nghe càng nhíu mày lại. nhấc tay vỗ vỗ gò má nhi tử của mình, nhìn gương mắt tuấn tú bị thương, đau lòng không ra hình thù gì. Mà Tháo tử say khướt nằm trên giường, mím mím miệng, lúc này mới lẩm bẩm: “A Tranh, A Tranh…”
Hoàng Hậu ngẩn ra, lần thứ hai hướng về Nguyên Mậu hỏi: “A Tranh là ai?”
“Chuyện này…” Nguyên Mậu ngẩn người, nhớ Thái tử đã từng căn dặn, nếu hắn không cẩn thận lỡ miệng, Thái tử tức giận, sẽ chém đầu hắn đi làm cầu đá.
Nguyên Mậu theo bản năng rụt cổ một cái, chỉ cảm thấy lạnh cả người, giống như có ai đang kề đao lên cổ hắn vậy: “A Tranh… A Tranh là tên con hắc điều Thái tử mới nuôi được vài ngày.”
Hoàng Hậu nghe xong không còn hoài nghi nữa. Con trai nàng thích nhất là nuôi mèo nuôi chó, nói chung tâm địa quá mức thiện lương. Nàng nhìn dáng dấp say rượu của con trai, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trên mặt vui vẻ, quay sang nhìn nô tỳ tâm phúc nói: “Lần trước Bổn cung tuyển hai cung tỳ kia, bây giờ vẫn đang ở Dật Hương Cư đúng không?”
Cung tỳ tên Liên Kiều, xinh đẹp trắng nõn, làm việc kín đáo không một kẽ hở, là tâm phúc của Hoàng Hậu. Liên Kiều nghe, lập tức hiểu ý tứ Hoàng Hậu, vâng dạ nói: “Vâng, hai vị cung tỳ kia mỗi ngày đều được ma ma dạy dỗ, nuôi dưỡng thân thể, hai tháng trôi qua, hoàn toàn thoát thai hoán cốt*, người nào cũng trắng nõn mềm mại…”
*thoát thai hoán cốt: thay đổi xương thịt
Nguyên Mậu cúi đầu nghe hai người kia nói, một đôi mắt to liếc nhìn Thái tử điện hạ bất tỉnh nhân sự một cái, trong lòng mơ hồ lo lắng, quả nhiên ——
Hoàng Hậu cong mắt: “Vậy được rồi. Hôm nay để hai cung tỳ kia thị tẩm đi. Vân nhi đã mười tám, không chịu thú Thái tử phi cũng coi như thôi, vậy mà nữ nhân hầu hạ bên người cũng không có, thật không ra thể thống gì.”
Nguyên Mậu biết, Thái tử là người cố chấp, nhìn quen cảnh những phi tần trong cung tranh sủng, rất có mâu thuẫn với nữ tử. Lúc trước Hoàng Hậu an bài những cung tỳ xinh đẹp cho hắn, nói cái gì hắn cũng không chịu đụng vào. Chuyện cứ kéo dài như thế, mãi đến khi Thái tử gặp được Tiết Tranh tiểu thư, càng cảm thấy may mắn vì hắn đã bảo vệ được trinh tiết của mình. Hôm nay Thái tử say mèm, Hoàng Hậu đây đang muốn nhân cơ hội an bài xung tỳ cho Thái tử khai trai a…
Nguyên Mậu có chút lạnh sống lưng.
Nếu ngày mai Thái tử tỉnh lại, biết mình không còn thân đồng tử, vậy cái mạng nhỏ của hắn coi như xong.
Nhưng mà ——
Nguyên Mậu nhìn Hoàng Hậu một chút, trong lòng càng thêm run sợ. Đối nghịch với Hoàng Hậu, cũng chỉ có con đường chết a.
Nhãn tử Nguyên Mậu đảo qua đảo lại, đang nghĩ biện pháp, đã thấy Hoàng Hậu sai người đi gọi người.
Hoàng Hậu đứng dậy nhìn Nguyên Mậu nói: “Hôm nay là ngày đại sự của Thái tử, người canh chừng, tuyệt đối không để xảy ra sự cố gì.”
Nguyên Mậu lập tức quỳ xuống: “Tiểu nhân tuân lệnh.”
Hoàng Hậu rời khỏi cung điện, lúc này Nguyên Mậu mới đi tới, nhẹ nhàng quỳ gối bên giường lắc lắc thân thể Thái tử. Thái tử lẩm bẩm trong miệng, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng. Nguyên Mậu sốt ruột, vội vàng nói: “Thái tử điện hạ, mau tỉnh dậy đi, Thái tử điện hạ…”
“A Tranh, A Tranh…”
Nguyên Mậu gấp gấp, khi nghe có động tĩnh bên ngoài, mới cắn răng, không thèm đếm xỉa. hắn đưa tay lên đùi Thái tử, nhéo mạnh một cái.
“Đau…” Thái tử đang say khướt bị đau tỉnh lại, một đôi mắt đẹp dâng lên ánh nước, mờ mịt mông lung, oan ức vô tội. hắn nghiêng người nhìn Nguyên Mậu đang quỳ gối bên giường, giơ tay mạnh mẽ cốc đầu Nguyên Mậu một cái: “Ngươi không muốn sống hả!”
Khương Lệnh Uyển gật đầu: “Nữ nhi nhớ kỹ.”
Đối với việc này Chu thị không có ý buông tha, nhưng đến cùng vẫn là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, càng ít người biết càng tốt. Sau khi Khương Nhị gia biết chuyện này, tức giận đập vỡ chén trà, chửi ầm lên. Mấy năm nay Khương Nhị gia sủng thê như mạng, cũng rất quan tâm đến chuyện hài tử, nghĩ đến việc nữ nhi của mình độc ác như vậy, trực tiếp đi đến tát cho hai phát. Lão thái thái đã già, nhìn thấy vậy vô cùng đau đớn, nhưng trong lòng bà vẫn biết bên nào nặng bên nào nhẹ, chuyện phải hay không phải, bà vẫn phân biệt được rõ ràng, lão thái thái nhắm mắt lại, không nhìn nữa. Sau một hồi thương lượng, Khương Nhị gia quyết định đưa Khương Lệnh Dung đến Tĩnh Thủy am, cả đời này không được bước vào Vệ Quốc Công phủ một bước, coi như không có nữ nhi này.
Lúc nghe được tin tức này, Khương Lệnh Uyển đang nằm trên giường nhỏ, tùy ý để Tiết Tranh đút canh hạt sen cho ăn. Tiết Tranh nhói mày, nói: “Vẫn tiện nghi cho nàng ta. Tâm địa rắn rết như vậy, nên băm thây vạn đoạn mới hả giận.” Nàng mắng xong, sắc mặt lại ôn nhu, nói tiếp: “Xán Xán, đến a —— ăn thêm một miếng.”
Khương Lệnh Uyển bất đắc dĩ há miệng, ăn hết một bát canh hạt sen, lúc này mới nháy mắt nói: “Được rồi, cô chú đã phái người đến đây, nếu tỷ không chịu trở về nữa, ngày mai bọn họ liền cầm chổi lông gà đến cửa nha.”
Tiết Tranh nhận khăn từ tay Kim Kết, lau khóe miệng cho tiểu biểu muội, lầm bầm nói: “không phải do tỷ không yên lòng với muội hay sao hả?” Tiểu biểu muội và đệ đệ của nàng như thế, một bộ dáng bị người ta khi dễ, sao nàng có thể yên tâm đây?
Khương Lệnh Uyển nở nụ cười: “Ngã một lần khôn thêm, lại nói không phải muội không có chuyện gì sao? Sau này muội sẽ đề phòng người bên cạnh, tỷ yên tâm đi.”
nói đến mức này, Tiết Tranh mới yên tâm gật đầu.
Tiết Tranh đi rồi, Khương Lệnh Uyển kêu Kim Kết chuẩn bị giấy bút cho nàng, viết thư xong, giao cho Kim Kết, dặn dò: “Lén lút đem thư đến Vinh Vương phủ giao cho Tông biểu ca, nhớ kĩ đừng để người khác phát hiện.”
Kim Kết nắm chặt thư trong tay.
Nàng biết chuyện này sẽ có ảnh hưởng lớn đến thanh danh của tiểu thư nhà mình, nhưng hôm nay tiểu thư chịu oan ức lớn như vậy, trong lòng chắc chắn nhớ đến Vinh Thế tử. Nàng nói: “Lục tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định hoàn thành tốt.”
·
Buổi tối, Khương Lệnh Uyển rửa mặt nằm trên giường nhỏ, canh hai vừa qua, lúc này mới nghe bên cửa sổ truyền đến tiếng “cốc cốc cốc”. Mặt nàng vui vẻ, vội vàng đạp giày ngủ rơi ra, để hai chân trần chạy đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Lục Tông đứng ở bên ngoài.
Hôm nay hắn nhận được thư của nàng, hơi kinh ngạc, lúc nhìn thấy người truyền thư là nha hoàn thiếp thân của nàng, mới tin tưởng. Giờ khắc này hắn vẫn chưa đi vào, chỉ đứng bên ngoài cửa sổ, đánh giá nàng trên dưới một phen: “Làm sao?” Tuy rằng nàng hay hồ đồ, có điều vẫn rất để ý đến thanh danh của mình. Lần trước nửa đêm hắn đến, là bởi chuyện khẩn cấp, mới vượt mức một chút. Nhưng hôm qua hắn mới gặp nàng ở Nhất Phẩm cư, nàng vẫn rất khỏe mạnh.
Khương Lệnh Uyển không lên tiếng, chỉ vội vàng kéo hắn vào, đỡ để người khác nhìn thấy.
Lục Tông cũng không do dự, dễ dàng nhảy qua cửa sổ, sau đó đứng trước mặt nàng: “Xán…”
Lời còn chưa dứt, đã thấy hai tay tiểu cô nương ôm chặt chẽ lấy thân thể hắn. Ngửi mùi thơm trên người nàng, thân thể Lục Tông lập tức căng thẳng, không nhịn được nhẹ nhàng ôm nàng, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu của nàng một cái, ôn nhu hỏi: “Bị oan ức? Bị dì trách phạt sao?”
Tiểu cô nương trong lòng lắc đầu.
Thanh âm Khương Lệnh Uyển mềm mại nói: “Chỉ là muội có chút nhớ huynh.”
Hôm này đúng là nàng bị Khương Lệnh Dung chọc giận, nhưng điều làm nàng vui mừng chính làm không thể nàng không có vấn đề gì, nàng vẫn có thể sinh con cho Lục Tông.
thật tốt.
Nàng không thể chờ được muốn gặp hắn, muốn chia sẻ niềm vui của mình với hắn.
Nghe xong lời này, ánh mắt Lục Tông sáng ngời.
hắn giơ tay vuốt mái tóc dài của nàng, sau đó cúi đầu, khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ của nàng một cái. Khương Lệnh Uyển cảm thấy mặt hơi nóng, co đầu lại. Buổi tối, thân mật một chút, coi chừng sẽ xảy ra chuyện a. Đôi mắt Khương Lệnh Uyển long lanh, nhỏ giọng nói: “...không cho hôn nữa.”
Cổ họng Lục Tông hơi khàn, nói: “Được.”
Làm gì nghe lời như thế a…
Khương Lệnh Uyển cảm thấy hơi vô vị, bĩu môi, phát hiện hai chân hai lạnh, lúc này mới trèo lên giường. Lục Tông ngồi bên cạnh giường, hai con mắt nhìn tiểu cô nương trên giường chằm chằm, lúc nhìn thấy trên giường nhỏ có hai cái gối đặt song song, lúc này hai mắt sáng lên, dường như bỗng nhiên bốc lên hai ngọn lửa.
Khương Lệnh Uyển xoay người nhìn hai cái gối, biết Lục Tông hiểu lầm, trên mặt nóng lên, vội vàng giải thích: “Hôm qua Tranh biểu tỷ ngủ với muội, đây là gối của nàng.”
...Lục Tông đây là muốn làm gì a.