Ngô Gia Kiều Thê
Chương 96 :
Ngày đăng: 13:29 30/04/20
Edit: Kye
Beta: Twins
Tuy nói việc hôn nhân giữa Lục Tông và Khương Lệnh Uyển chưa chính thức định ra, nhưng Khương Bách Nghiêu và Chu thị đều nhận định Lục Tông là con rể nhà mình.
Sau đó đến cầu thân, qua một lần là xong. Hai nhà ăn một bữa cơm, việc hôn nhân coi như đã định.
Mặt khác, chính là việc hôn nhân của trưởng tử. Tuy Chu thị có ý định để nữ nhi định thân trước, nhưng việc hôn nhân của ca ca, vẫn cần giải quyết trước mới được. Còn Khương Dụ, từ khi biết Di An Quận Chúa cũng có ý với hắn, mỗi ngày đều mặt dày mày dạn thúc giục Chu thị đi cầu hôn. Thằng bé này, tóm lại da mặt dày, lúc mới đầu còn có chút xấu hổ, nhưng hắn nghĩ nếu cứ tiếp tục xấu hổ, coi chừng ngay cả vợ mình cũng bị người ta cướp mất, đến lúc đó ngay cả chỗ khóc cũng không có, nhất thời cũng không quan tâm đến da mặt nữa. Mà Chu thị khuyên can đủ đường rốt cục cũng thuyết phục được lão thái thái, trong lòng thoải mái hơn mấy phần, cũng muốn thừa cơ hội này đi thăm dò nhi tử, nhìn xem hắn có phải nhất thời cao hứng không, đỡ phải làm lỡ nhân duyên của một cô nương tốt.
Tuy ngày thường Khương Dụ làm việc như tiểu hài tử, nhưng hôm nay vì chuyện cưới vợ làm cho hắntrưởng thành hơn mấy phần, mấy ngày nay, quả thực rất nghe lời, giống như biến thành người khác vậy.
Khương Bách Nghiêu thấy biết nhi tử không có khiếu học tứ thư ngũ kinh, trong lòng cũng phát sầu. Trưởng tử là người kế vị sau này, nhưng với tính cách này của hắn, nếu đem Vệ Quốc Công phủ giao cho con trai, Khương Bách Nghiêu cũng không yên lòng được. Khương Bách Nghiêu cân nhắc mãi, quyết định để nhi tử tòng quân. Đại Chu đề cao võ, văn không nhiều, có lẽ võ học thích hợp với nhi tử hơn. Chu thị nghe xong không đồng ý: “Tính tình Dụ nhi hấp tấp bộp chộp, nếu lên chiến trường, đao kiếm không có mắt, làm hắn bị thương thì sao?”
Chu thị là người thương nhi tử, không trông cậy nhi tử lớn lên có bao nhiêu tiền đồ, chỉ cần hắn thành thật là được.
Khương Bách Nghiêu lại nói: “Dụ nhi đã lớn rồi, chúng ta không thể mãi che chở hắn như thế. Nàng xem Tông nhi đi, Vinh Vương có khi nào quản quá chặt? Con trai còn nhỏ, mười bốn tuổi đã vứt hắn vào quân doanh, Dụ nhị chúng ta bây giờ đã mười chín, nàng còn xem hắn như tiểu hài tử mà che chở, sau này hắn làm sao có thể bảo vệ vợ con.”
Chu thị dù hiểu điều này, nhưng vẫn luyến tiếc.
Khương Bách Nghiêu lại kiên trì một phen thuyết phục một phen, lúc này Chu thị mới gật đầu, thầm nghĩ: Cũng được, con cháu tự có phúc của con cháu, đây có lẽ cũng là một lối thoát.
Khương Lệnh Uyển cũng có suy nghĩ như thế —— kiếp trước ca ca của nàng cũng đi tòng quân.
Chỉ là bây giờ việc hôn nhân của nàng và Lục Tông vẫn chưa chính thức định ra, Lục Tông nhất định sẽcàng cố gắng lấy lòng vị anh vợ này, ca ca đến chỗ của Lục Tông, sẽ không lỗ. Hiếm khi người một nhà cùng dùng cơm, Khương Lệnh Uyển nghe xong, mở miệng nói: “Con ủng hộ ca ca. Khi còn bé ca ca học võ, người sư phụ kia đã khoa trương rằng thể trạng ca ca rất tốt, là hạt giống luyện võ. Hơn nữa có Tông biểu ca ở bên cạnh, cũng có thể chiếu cố đôi bên.”
Khương Dụ là người sĩ diện, để Lục Tông chăm sóc hắn, khó cảm thấy có chút mất mặt, bĩu môi nói: “Huynh dựa vào thực lực, mới không cần đi cửa sau.” Tuy rằng Khương Dụ sớm đã có cảm giác muội muội của hắn bị Lục Tông để ý, sớm muộn gì cũng sẽ ôm người đi, nhưng khi chuyện đã xảy ra, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. hắn chỉ có người muội muội ruột này, nhìn nàng lớn lên, đi theo nàng từ khi nàng còn là một tiểu bánh bao trắng trẻo mũm mĩm, cho tới khi nàng trở thành đại cô nương thướt tha yêu kiều như bây giờ, sao hắn có thể cam lòng để nàng gả cho người khác? Nên mỗi lần Lục Tông đến Vệ Quốc Công phủ, hắn đều không cho Lục Tông một sắc mặt tốt, cũng may Lục Tông rộng lượng, trước mặt vị anh vợ Khương Dụ này khiêm tốn rất nhiều.
Khương Lệnh Uyển bới cơm trong bát, lẳng lặng nghe ca ca mình nói, sau đó gắp một một miếng bí đao lạnh vào bát Khương Dụ, nháy mắt nói: “Ăn bí đao cho hạ hỏa.”
Khương Dụ liếc xéo muội muội mình một chút, biết nàng rất bảo vệ Lục Tông, trong lòng cảm giác mất thăng bằng.
Chu thị nhìn hai huynh muội, bất đắc dĩ cười cười.
Khương Dụ xem muội muội mình như bảo bối, cảm thấy muội muội hứa gả cho Lục Tông là tiện nghi cho Lục Tông, nhưng ngày tiếp theo Khương Dụ đi theo Khương Bách Nghiêu đến phủ công chúa cầu hôn, mới thực sự cảm nhận được cảm giác của Lục Tông khí đối diện với mình.
Muội muội của hắn chỉ có một người ca ca, nhưng Di An Quận Chúa có tới ba vị ca ca—— hơn nữa mỗi người đều không phải đèn cạn dầu, một người so với một người lại càng khó đối phó hơn!
Hoắc lão đại tính tình nội liễm, căn bản rất ít nói, nhưng Hoắc Nhị Hoắc Tam lại hay lảm nhảm, vừa nhắc tới muội muội của mình, liền có cái thói gà mẹ bảo vệ con. Mấy tháng trước Khương Lệnh Uyển chịu khó đến phủ công chúa, Hoắc Tam công tử nhìn thấy vị tiểu thư xinh đẹp như vậy, tất nhiên có chút yêu thích. Hôm nay vừa nghe Khương Dụ đến cầu thân, gương mặt tuấn tú lập tức xụ xuống—— hắn không tới cửa cưới muội muội của Khương Dụ, không nghĩ tới lại bị người ta giành trước một bước đến cửa cầu thân, người này là thế nào hả?
đã như vậy, Hoắc Tam công tử có thể cho Khương Dụ sắc mặt tốt sao?
Khỏi nói Hoắc Tam công tử, ngay cả Hoắc Đại Hoắc Nhị cũng không coi trọng Khương Dụ. Nhà mình có một tiểu muội trong sáng như vậy, sao có thể gả cho hỗn tiểu tử Khương Dụ này? không phải ném bắp cải trắng cho heo ăn sao?
Minh Hoa trưởng công chúa thong dong bình tĩnh, lẳng lặng ngồi trên ghế bành nạm thạch, một thân váy màu tím điểm xuyết trăm con bươm bướm càng làm cho nàng thêm xinh đẹp
cao quý. Minh Hoa trưởng công chúa nổi tiếng xinh đẹp ở Tấn thành, dung mạo Di An Quận Chúa giống nàng, nhưng từ nhỏ thân thể yếu ớt, ít đi mấy phần lạnh lẽo, nhiều thêm mấy phần mềm mại. Minh Hoa trưởng công chúa nâng mắt nhìn Khương Dụ, hôm nay Khương Dụ tới cửa cầu thân, tất nhiên cố gắng ăn mặc một phen, một thân áo lụa xanh nhạt, thắt lưng đeo ngọc bội, gương mặt tuấn dật tươi mát, dung mạo thượng thừa. Chỉ là… Minh Hoa trưởng công chúa không vui nhíu mày, trước đó vài ngày nữ nhi nàng có nhắc đến Khương Dụ, nàng đã điều tra một phen, biết tiểu tử này chỉ biết chơi bời lêu lổng, là một người tầm thường vô vị. Nếu nói có ưu điểm, cũng không phải không có, chí ít tướng mạo tốt, gia thế không sai, trên người không có điểm giống với những con nhà quyền quý phóng đãng, tuy tính tình hơi bướng bỉnh, nhưng là người bao che, dù sao cũng phải nói, hắn là người tâm địa thiên lương, thậtthà, chỉ là không có năng lực cho lắm.
Có điều ——
Tóm lại tuổi vẫn còn nhỏ, năng lực có thể từ từ rèn luyện.
Minh Hoa trưởng công chúa bất đắc dĩ thở dài. Nếu nữ nhi không vừa mắt, làm sao nàng có thể cân nhắc đến Khương Dụ? Nếu muốn nàng tự mình chọn, tất nhiên có thể chọn ra một đám lớn tốt hơn Khương Dụ. Nhưng mà nữ nhi này, từ nhỏ đã là một hài tử làm người ta đau lòng, tuy thân thể yếu ớt, một đại gia đình che chở cho nàng, nhưng nàng quả thực quá ngoan ngoãn nghe lời. Bây giờ, thật vất vả mới tâm sự với nàng chuyện nữ nhi, nữ nhi đỏ mặt nói rằng nàng thích Khương Dụ, nếu người là nương như nàng đây không đồng ý, sợ là sẽ làm tổn thương nữ nhi.
Tưởng tượng đến dáng vẻ nhíu mày của nữ nhi, Minh Hoa cảm thấy thật đau lòng.
Minh Hoa trưởng công chúa suy nghĩ một hồi, đôi môi khẽ mở, nói: “Bổn cung luôn thích nói thẳng, không quanh co. Từ nhỏ thân thể Gia Nguyệt đã yếu ớt, những năm gần đây cũng coi như tốt hơn mộtchút. Ngươi thân là con trưởng Vệ Quốc Công phủ, sau này không tránh khỏi việc thừa hưởng tước vị, nếu Gia Nguyệt gả đi, bản thân cũng không rảnh, lại phải quản lí việc vặt trong hậu viện, lại phải hầu hạ phu quân, sợ là không đủ tinh lực.”
Chu thị cùng Khương Bách Nghiêu đi vào phòng, Khương Bách Nghiêu nhìn mày liễu thê tử cau lại, vội vàng giờ tay vuốt lông mày của thê tử, an ủi: “Đừng suy nghĩ nhiều.” Coi như An Vương hưu Tống Diệu Nghi, tình cảm huynh muội hai mươi năm của hai người sớm đã sinh ra khoảng cách không thể cứu vãn. Bây giờ hắn muốn dùng việc hôn nhân của nhi nữ để nối lại tình xưa, hắn nhất định không đồng ý. Khương Bách Nghiêu thương tiếc kéo thê tử vào lòng, nói: “A Cẩm…”
Chu thị dựa vào lồng ngực của phu quân nhà mình, không nhịn được nói: “Khi còn bé ca ca đối xử với thiếp thân rất tốt, nhưng hắn lại bị Tống Diệu Nghi làm mờ mắt, làm thiếp thân không có cách nào rộng lượng tiếp nhận được vị tẩu tẩu này. Quốc Công gia, tuy rằng thiếp thân oán hận ca ca, nhưng thiếp thân càng oán hận Tống Diệu Nghi hơn. Bây giờ rốt cuộc ca ca đã thông suốt, nhưng cả người thiếp cũng chẳng thấy vui chút nào, chuyện đã qua lâu như vậy, còn nhớ đến làm gì?”
Ca ca của nàng hưu thê, có lẽ là chuyện ở Quỳnh Hoa Đài ngày ấy, tỏ thái độ bồi thường cho Xán Xán, nhưng nàng tin tưởng, lấy tính tình ca ca, trong lòng vẫn còn Tống Diệu Nghi.
Chu thị lại nói: “Hành nhi là đứa trẻ tốt, chỉ là việc hôn nhân của Xán Xán, thiếp thân hi vọng con bé tự mình lựa chọn. Xán Xán coi trọng Tông nhi, thiếp thân cũng vừa lòng, có thể nói nếu không có Tông nhi, thiếp thân tuyệt đối cũng không nhất thời sinh tư tâm hi sinh hạnh phúc của nữ nhi.”
Khương Bách Nghiêu vuốt vuốt sống lưng thê tử, ôn nhu nói: “Điều nàng nói, ta đều hiểu.”
Đúng vậy, hắn đều hiểu.
Phu thê ăn ý như vậy, kiếp này nàng còn cầu gì hơn.
Khương Bách Nghiêu cúi đầu muốn hôn nhẹ lên gò má thê tử, đột nhiên bên ngoài truyền đến thanh âmgã sai vặt. Khương Bách Nghiêu tức giận cau mày, người cao tuổi rồi, ở trước mặt thê tử vẫn còn tính trẻ con. hắn vuốt ve mặt thê tử, nói: “Ta đi một lại rồi về.”
Chu thị gật đầu, không đến một lúc, liền thấy phu quân mình trầm mặt trở về. Trong lòng Chu thị “lộp bộp” một tiếng, cho rằng có đại sự gì, vội hỏi: “Quốc Công gia, xảy ra chuyện gì?”
Khương Bách Nghiêu chậm rãi mở miệng nói: “Bên Tĩnh Thủy am truyền tin đến, hôm qua Dung nhi vô cớ mất tích, sau đó bọn nha hoàn tìm thấy nàng dưới vách núi. một tiểu cô nương, bị lẻ loi ném xuống vách núi, bị dã thú gặm mất nửa cái chân, không biết chạy trốn như thế nào, xem như giữ lại được mộtcái mạng.”
Chu thị vừa nghe, sợ đến nỗi mồ hôi chảu ròng ròng, run rẩy nói: “Quốc Công gia…”
Khương Bách Nghiêu ôm thê tử vào lòng, nói: “Đừng sợ. Chuyện này đừng nói cho Xán Xán biết.”
Chu thị nghe xong trong lòng cũng hoảng hốt, gật đầu nói: “Vâng.” Nhiều năm trước từ lúc Khương Lệnh Dung cố ý làm Diêu thị sẩy thai, Khương Nhị gia đã không quan tâm đến nữ nhi này nữa, bây giờ… Lấy tính tình ương ngạnh của của Khương Nhị gia, sợ là sống chết gì đi chăng nữa cũng sẽ chẳng hỏi han lấy một câu.
Chỉ là ——
Điều này làm Chu thị nhớ lại lúc nữ nhi bốn tuổi, cũng là bị bỏ vào núi hoang sâu như thế, may mà… May mà không có chuyện gì. Chu thị nắm chặt lấy vạt áo phu quân, nghĩ đến mà sợ, sợ đến nỗi trán chảy mồ hôi, một lát sau mới tìm lại thanh âm của mình: “Quốc Công gia nghĩ xem, việc này do ai làm?”
không lí do, Khương Lệnh Dung tự nhiên không đâu sao có thể tự mình chạy xuống dưới vách núi?
Khương Bách Nghiêu vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Việc này chúng ta không cần quản. Thói đời công bằng, Từ thị tạo nghiệt, chung quy báo ứng lại trên người nữ nhi của nàng ta. Thần trí Dung nhi có chút điên, cứ như vậy cũng được, có lẽ có thể an ổn sống hết đời, sẽ không làm ra cái gì hại thân.”
nói xong, Khương Bách Nghiêu ôm thê tử chặt hơn một chút, ôn nhu nói: “Đừng sợ, mọi chuyện đãqua…”
·
Ngày hôm sau, Vinh Vương phủ liền đến phủ cầu thân lần thứ hai.
Lúc này, việc hôn nhân xem như thuận lợi định ra.
Khương Lệnh Uyển không đi nhìn lén nữa, chỉ trốn trong phòng vụng trộm vui vẻ. Sơn Trà cũng vui mừng, khuôn mặt tròn tràn đầy ý cười, nói: “Lão thái thái, Quốc Công gia cùng phu nhân đều rất hài lòng với Vinh Thế tử, hôm nay còn lưu Vinh Vương cùng Vinh Thế tử ở lại dùng cơm, phu nhân còn hỏi khẩu vị của Vinh Thế tử, quả thực đã xem người ta là con rể.”
Lời này cô nương gia bình thường nghe xong đều muốn đỏ mặt, nhưng Khương Lệnh Uyển cảm thấy mới dễ nghe làm sao.
Sau khi Lục Tông dùng cơm xong, liền nói thăm nàng một chút.
Thường ngày hai người gặp mặt cũng không sao, nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy có chút căng thẳng, ngồi trước gường trang điểm kĩ càng, lúc này mới đi ra sân gặp người.
Lục Tông một thân xiêm y trắng như tuyết, tuấn mỹ vô song, liền lẳng lặng đứng ở đằng kia, cả người dường như tỏa ra ánh hào quang. Nàng yêu thích khuôn mặt của hắn, không nhịn được nhìn thêm mấy lần, sau đó mới đi tới, giọng nói nhẹ nhàng, hỏi: “Sao lại đến cầu thân nhanh như vậy?”
Lục Tông nhìn nàng, thấy nàng một thân xiêm y trang điểm tỉ mỉ, thành thực nói: “Hôm qua, An Vương mang Chu Quý Hành đến cầu thân.”
Khương Lệnh Uyển có chút chột dạ, lập tức nói: “Cha mẹ muội không đồng ý.” nói xong, nàng liền sững sờ, sau đó cười khanh khách, như một con chó đi tới ngửi ngửi một cái, ngẩng đầu lên chớp mắt nói: “...Chua.”
Lục Tông giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, câu mắt nở nụ cười: “Bướng bỉnh.”