Ngôi Sao May Mắn Của Ta

Chương 8 :

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


Lí Dục Phong gõ gõ cửa, đợi trong chốc lát, nửa điểm đáp lại cũng không có, hắn dứt khóat tự mình mở cửa đi vào.



Vừa vào cửa, chợt nghe tiếng nổ mạnh từ trong TV phát ra. Quảng Vĩ Đông ngồi xếp bằng trước TV, tập trung tinh thần mà xem phim hoạt hình người máy.



“Quảng Vĩ Đông, đi ăn cơm.” Lí Dục Phong kêu, như hắn sở liệu, Quảng Vĩ Đông đang chăm chú xem phim hoạt hình vẫn mắt điếc tai ngơ.



Lí Dục Phong quyết định không hề tốn nước miếng kêu y nữa, trực tiếp tới trước mặt Quảng Vĩ Đông, ôm lấy y.



“A a a! Làm gì vậy a?” Quảng Vĩ Đông nhất thời tỉnh táo lại.



Lí Dục Phong không nói, đẩy ngã y về phía sô pha.



“Làm gì vậy a!” Mắt Quảng Vĩ Đông vẫn còn đang nhìn chằm chằm màn hình TV.” Tôi còn chưa xem xong mà...... A ô ô ô ” Những lời còn lại đã bị Lí Dục Phong nuốt vào trong miệng, nụ hôn nhiệt liệt bá đạo làm cho Quảng Vĩ Đông không thở nổi, khuôn mặt tuấn tú nguyên bản trắng nõn lập tức bởi vì thiếu dưỡng khí mà đỏ lên.



Lí Dục Phong nhân từ buông y ra, mị hoặc liếm nước bọt bên môi mình.



Quảng Vĩ Đông thở hổn hển quát: “Đừng...... Đừng không nói một tiếng tự nhiên nhào lại đây chứ?!”



“Tôi đã kêu cậu rồi, tại cậu không nghe đó thôi.” Lí Dục Phong một bộ ” là cậu tự tìm”.



Quảng Vĩ Đông nghĩ muốn phản bác lại không có lý do, đành phải thần tình khó chịu mà sửa sang quần áo lại. Lí Dục Phong nhặt remote trên mặt đất lên, tắt TV.



“Như thế nào? Đối với sự an bài của tôi cậu có hài lòng không?” Hắn quay đầu lại hỏi.



Quảng Vĩ Đông ngơ ngác một chút, nhìn đủ lọai đĩa trên mặt đất, mới hiểu hắn đang hỏi cái gì.



“Phi thường...... Vừa lòng......”



“Vậy là tốt rồi.”



“Vừa lòng đến hồ đồ...... Hoa cả mắt......” Quảng Vĩ Đông bổ sung.



Lí Dục Phong không để ý tới y, nhìn nhìn đồng hồ, hiện tại đã là 12 giờ 20 phút, hắn nói: “Tốt lắm, đi ăn cơm thôi.”



“Ăn cơm......?” Quảng Vĩ Đông tựa như còn chưa rõ vì sao phải ăn cơm.



“Cậu không đói bụng sao?”



“Không.” Y lắc đầu.



“Xem phim hoạt hoạ ngay cả cơm cũng không muốn ăn?” Lí Dục Phong nhẹ nhàng nhíu mày, chỉ vào giá sách nói: “Xem ra tôi nên đem mấy thứ này bỏ hết thì tốt hơn.”



“Ngàn vạn lần đừng làm vậy a!” Quảng Vĩ Đông cuống quít che trước mặt hắn, y nghĩ nghĩ, lại nói: “Như vậy đi...... Vứt rất lãng phí, không bằng đưa hết tới nhà tôi đi?”



“Vậy sau này chẳng phải là cậu không còn gì làm nữa sao?”



Nghe hắn nói như vậy, Quảng Vĩ Đông mới nhớ tới nghi vấn trước đó của mình “Cái kia, tôi muốn hỏi...... Tôi tới nơi này rốt cuộc là làm gì vậy?”



“Tôi không phải đã nói rồi sao? Trợ lý tư nhân chuyên dụng bên cạnh tôi.”



“Tôi biết, nhưng việc tôi làm rốt cuộc là gì?”



“Tôi muốn cậu làm gì thì cậu làm cái đó.”
Quảng Vĩ Đông tháo ống nghe điện thoại xuống, ngáp một cái.



“Muốn ngủ sao?” Lí Dục Phong buông tờ báo tiếng Anh trong tay xuống.



Quảng Vĩ Đông trừng mắt nhìn, cảm thấy cơn buồn ngủ còn chưa đủ đậm.



“Kỳ quái, rõ ràng là rất mệt, lại không muốn nghủ......”



“Còn chưa đủ mệt đi?” Thời điểm Lí Dục Phong hỏi cái này, trong mắt hiện lên quang mang quỷ dị, đáng tiếc Quảng Vĩ Đông không thấy được, bằng không nhất định sẽ không sập bẫy ——



“Đúng vậy, còn có chút tinh thần, Tôi cũng chỉ mệt một chút.” Y ngây ngốc nói.



“Kia còn không đơn giản?” Lí Dục Phong đứng lên, kéo y đi.



“Uy! Đi đâu a?” Quảng Vĩ Đông rốt cục phát hiện không thích hợp.



“Cho cậu mệt một chút a.” Lí Dục Phong nói, khoang hạng nhất đã bị hắn bao, trừ bỏ hai bảo tiêu của Lí Dục Phong, cho nên cũng không kiêng nể gì lôi y thẳng đến WC.



“Không cần......” Quảng Vĩ Đông thấp giọng phản kháng, nhưng đã quá muộn.



Y bị đẩy vào trong WC chật hẹp, Lí Dục Phong chen vào sao đó lập tức đem cửa đóng lại.



“Ô oa......” Quảng Vĩ Đông bị quay người đặt ở trên vách tường, Lí Dục Phong từ phía sau ôm lấy y, hạ bộ kề sát mông y. Quảng Vĩ Đông cho dù cách một tầng vải dệt cũng có thể cảm thấy thứ đó đang cương.



Y cả kinh, quay đầu liền chạm mặt Lí Dục Phong. Đối phương không khỏi phân trần mà hôn lại.



“Không cần...... Ân...... Bên ngoài...... Có người!” Quảng Vĩ Đông đứt quãng cầu xin.



“Không có người.” Lí Dục Phong tay chân nhanh gọn cởi thắt lưng ra, kéo khóa quần y xuống, đưa tay chen vào trong khố, cầm tính khí của y. Quảng Vĩ Đông hít sâu một cái, vốn muốn xoay thắt lưng né tránh, nhưng phân thân lại bị đối phương nắm trong tay động.



“A......” Phân thân của y dần dần cương lên.



Lí Dục Phong một bên lộng, một bên cởi quần mình xuống. Hắn kiên quyết đem dục vọng của mình nhét vào giữa đùi Quảng Vĩ Đông, cọ xát gần vùng hội âm*.



*hội âm: vùng giữa hậu môn và bộ phận sinh dục



“A...... Ân......” Đỉnh phân thân của đối phương không ngừng chạm vào mình, Quảng Vĩ Đông khó nhịn mà rên rỉ.



Lí Dục Phong buông tay y ra, hai tay bóp chặt cánh mông của y, để y kẹp chặt mình. Dục hỏa của Quãng Vĩ Đông bị khơi mào, nếu không phóng thích thật sự sẽ rất khó chịu, y chỉ có thể tự mình an ủi tính khí của mình.



“Ô......”



Mông hai người chặt chẽ dán chặt, lắc lư *** mị. Lí Dục Phong gắt gao ôm Quảng Vĩ Đông, không ngừng mút vành tai, cổ cùng những bộ vị mẫn cảm của y.



Quảng Vĩ Đông cả người nóng lên, sắc mặt ửng đỏ, tốc độ trên tay nhanh hơn, cánh mông nhẹ nhàng lay động, Lí Dục Phong bóp chặt mông y, phân thân ở giữa hai chân y trừu sáp.



“A, a, a......” Quảng Vĩ Đông vong tình thở gấp, lên tới đỉnh, đem dục vọng của mình phun trên vách tường WC.



Lí Dục Phong phía sau mãnh liệt có rút vài cái, phóng thích trong đùi của y.



* Lời editor: lâu lắm rồi ta mới xuất hiện a *xấu hổ* bất quá… có xôi ăn là đủ rồi phải không mấy nàng =]].