Ngôi Sao May Mắn Của Ta

Chương 9 :

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


Rạp hát lớn tráng lệ giờ phút này bao phủ trong không gian tối đen, trên sân khấu trang trí xa hoa đặc biệt thêm một chút hào quang, nữ nhân mặc lễ phục cung đình Tây Âu màu đen đầu đội vương miện, dưới bài nhạc hùng hậu cất vọng hát vang. Cô xướng ra âm thanh thanh thúy mà cao vút, liên tiếp phát ra những âm thanh ” Ha hả ha hả a ”. ( ta cũng không biết tiếng này là gì nữa nên đành giữ nguyên QT).



Quãng Vĩ Đông ngồi ở vị trí VIP không ngừng cảm thán lượng hô hấp kinh người của nàng, cộng thêm cảm thấy có điểm chói tai, không cảm thấy thích.



Y liếc mắt nhìn Lý Dục Phong ngồi ở bên cạnh, nhưng bởi vì quá tối, cho nên không thấy rõ biểu tình của đối phương, đại khái là rất thưởng thức đi.



Thật là, biết rõ tiêu chuẩn thưởng thức của y không cao, tại sao lại kéo y đến xem cái gì ca kịch a. Quãng Vĩ Đông nhàm chán nghĩ nghĩ, vở nhạc kịch này hình như gọi là ” Ma Địch ”, là một trong những bản nhạc đặc biệt của Mozart.



Quãng Vĩ Đông là lần đầu biết đến cái này, nói tới “Ma Địch” y liền nhớ tới Đại Ma Vương trong ” Long châu ”, nghĩ tới đây, y liền tình nguyện một mình ở nhà xem tranh châm biếm. Sở thích của kẻ có tiền là đặc biệt ngồi máy bay đến một cái sân khấu lớn chỉ vì xem một buổi ca kịch.



Y đang nghĩ ngợi,ngọn đèn đang tắt bỗng sáng lên, tiếng vỗ tay dưới thính phòng vang lên, buổi ca kịch cuối cùng cũng kết thúc.



“Tôi đi ra ngoài một chút.” Lý Dục Phong đứng lên đi ra ngoài.



Quãng Vĩ Đông nhàm chán ghé vào trên lan can, nhìn người xem phía dưới, còn có diễn viên trên đài đi ra chào cảm ơn, cộng thêm một ít nhân viên công tác sau đài.



Người biểu diễn màn kịch vừa rồi đa số đều là người da trắng, phần lớn nhân viên công tác cũng thế, nhưng có một nữ tử niên kỉ da vàng tóc đen. Quãng Vĩ Đông không khỏi đối nàng có chút tò mò, nữ tử đại khái hai mươi tuổi, trong một đám người nước ngoài ngoại hình của cô có chút nhỏ nhưng đối với người Châu Á là đã chuẩn.



Bởi vì khoảng cách khá xa, Quãng Vĩ Đông thấy không rõ lắm bộ dáng của nàng, nhưng nhìn từ xa, tuyệt đối không xấu, hơn nữa cách ăn mặc của nàng, giơ tay nhấc chân đều thực tao nhã.



Sau khi nhóm diễn viên giải tán, người xem cũng ly khai. Quãng Vĩ Đông một mình ngồi trên ghế lô lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, tên Lý Dục Phong kia đã chạy đi đâu? Như thế nào vẫn chưa trở lại? Cho dù là đi toilet cũng không cần lâu như vậy chứ? Chính mình lại không thể tự tiện bỏ đi, y có điểm đứng ngồi không yên nghĩ.



Lại đợi năm phút đồng hồ nữa, một gã bảo tiêu của Lý Dục Phong tiến vào.



“Quảng tiên sinh, Lý tiên sinh thỉnh ngài xuống đó.”



“Nga.” Rốt cục có thể đi rồi, Quãng Vĩ Đông đi khỏi ghế lô, đối phương đưa hắn vào hậu trường ca kịch.



Vừa đi vào, Quãng Vĩ Đông liền nhìn thấy Lý Dục Phong cùng một mỹ nữ tuổi trẻ đang nói chuyện. Bọn họ thấy Quãng Vĩ Đông, lập tức liền ngừng lại. Nữ nhân kia chính là nhân viên công tác châu Á vừa nãy trên sân khấu.



Nhìn thấy bọn họ thân thiết nói chuyện phiếm, Quãng Vĩ Đông trong lòng bốc lên một trận ghen tuông không hiểu.



Lý Dục Phong hướng y vẫy vẫy tay, Quãng Vĩ Đông đi qua. Lý Dục Phong đem y kéo đến bên cạnh, giới thiệu: “Vị này chính là Ngô tiểu thư, là nhà thiết kế trang phục cho màn kịch vừa rồi, Sara, vị này chính là trợ lý của ta Quảng tiên sinh.”



“Ngô tiểu thư nhĩ hảo, rất hân hạnh được biết cô.” Quãng Vĩ Đông nói xong, nghĩ thầm mình hình như đã tùng gặp qua cô.



“Nhĩ hảo, Quảng tiên sinh, đã lâu không gặp!” Ngô tiểu thư khẩu khí có chút lãnh đạm.



Đã lâu không gặp? Quãng Vĩ Đông cân nhắc, mình thật sự đã từng gặp cô sao? Y không khỏi cẩn thận đánh giá đối phương, cô họ Ngô… Chẳng lẽ là…



“A!” Quãng Vĩ Đông nghĩ tới, nhẹ kêu một tiếng.


“Uy, từ từ, cậu nói ba người… Còn một người nữa là ai?” Một khi đã rời công ty, Quảng Vĩ Đông liền bắt đầu không phân biệt lớn nhỏ, không hề đem lão Lý Dục Phong để vào mắt.



“Một người bằng hữu của tôi, mới từ Pháp trở về.” Lý Dục Phong lúc này giải thích đã có chút rõ ràng.



“Bằng hữu của anh trở về liên quan gì đến tôi …” Quảng Vĩ Đông nói thầm, vừa nói xong, hai người dưới sự hướng dẫn của tiếp tân đi tới ghế lô. Hai người đi vào, còn bảo tiêu thì lưu ở bên ngoài.



Bọn họ tới trước năm phút, không nghĩ tới khách nhân còn tới sớm hơn, Quảng Vĩ Đông vừa vào cửa liền nhìn một năm tử ngồi trên ghế salon. Đối phương thấy bọn họ đến, lập tức đứng lên. Nam tử diện mạo anh tuấn, tay chân thon dài, dáng người khá tốt, thân cao khoảng 1m8.



Nam tử tươi cười thân thiện, chủ động đi tới bắt tay cùng Lý Dục Phong.



“Dục Phong, đã lâu không gặp.”



“Đã lâu không gặp.” Lý Dục Phong nói.”Thật có lỗi, thời gian có chút bận, không thể ra sân bay đón cậu.”



“Không có việc gì không có việc gì, việc của cậu vẫn quan trọng hơn.”



Vì hai người tiếp xúc gần gũi, Quảng Vĩ Đông phát hiện Lý Dục Phong so với đối phương cao hơn một chút. Nam nhân này nhìn có chút quen mắt a, Quảng Vĩ Đông đang suy tư về thân phận đối phương, Lý Dục Phong đã đem y kéo qua giới thiệu.



“Ngô tiên sinh, đây là trợ lý tư nhân của tôi, Quảng Vĩ Đông tiên sinh. Vĩ Đông, vị này chính là Ngô Hạo tiên sinh.”



Ngô Hạo, tên này càng quen thuộc, Quảng Vĩ Đông còn chưa nhớ ra, Lý Dục Phong bổ sung:



“Tuần trước chúng ta đã đi xem ca kịch em gái Ngô tiên sinh tham dự, cậu hẳn là còn nhớ rõ đi?”



“Ách… Chính là cái kia…” Quảng Vĩ Đông rốt cục nhớ tới 5 năm trước, lần đầu tiên y cùng Ngô Khởi Đình gặp mặt, chính là xem trận đấu ngựa của Lý Dục Phong cùng Ngô Hạo này, không nghĩ tới Ngô Hạo này cùng Ngô Khởi Đình là anh em. Y còn nhớ rõ khi đó nghe người bên ngoài nói, Ngô Hạo này cùng Lý Dục Phong đối đầu mà, không nghĩ tới quan hệ của bọn họ lại thân thiết như vậy.



Y không quên khách sáo nói: “Ngô tiên sinh, hân hạnh…”



“Hân hạnh, Quảng tiên sinh, cám ơn cậu lần trước đã tới xem nhạc kịch em gái tôi tham dự.”



“Không có gì… Anh quá khách khí…” Quảng Vĩ Đông cười gượng. Nghĩ thầm cái cô Ngô Khởi Đình vô lễ lại ngạo mạn kia lại có ca ca hòa nhã ngoài dự đoán của mọi người a.



“Quảng tiên sinh có thể lên làm trợ lý tư nhân của Dục Phong, năng lực cũng hơn hẳn người khác đi.” Ngô Hạo khoa khen ngợi.



“Hoàn hảo …” Quảng Vĩ Đông có điểm chột dạ, mình chính là rất không có “Năng lực”, cho nên chỉ có thể làm trợ lý này…



Lý Dục Phong không để bọn họ tiếp tục tán gẫu, liền xen mồm vào nói: “Đứng nói chuyện không tốt, chúng ta ngồi xuống trước đã.”



Ba người an vị, Lý Dục Phong tận tình đưa menu cho Ngô Hạo, Ngô Hạo lại có ý đưa menu cho Quảng Vĩ Đông.



“Tôi mới vừa về nước, không biết có món ăn gì đặc sắc, Quảng tiên sinh cậu tới gọi đi.”