Ngồi Yên, Tôi Tự
Chương 23 :
Ngày đăng: 05:34 19/04/20
Huấn luyện không hẳn phải khép kín hoàn toàn, nhưng Yên Lộ hầu như không về nhà. Thỉnh thoảng Chung Tông qua nạp điện cho cậu, tiêm chút máu gà, như treo thịt trước mắt, khiến cậu bắn vọt gấp bội về phía trước.
Coi như tóm được đại học C rồi, Yên Lộ cắn bút nghĩ.
Thi thể dục đã xong, thành tích không tệ, nếu điểm văn hóa không có vấn đề, vậy mới đỗ vào đại học C.
Hôm đó, Yên Lộ hớn ha hớn hở cầm tin nhắn trên điện thoại, sang nhà Chung Tông qua đêm.
Nhanh chóng lột đồ, ôm lấy Chung Tông, muốn lăn giường!
Chung Tông còn chưa kịp đọc hết tin nhắn, Yên Lộ đã cởi sạch, còn chừa lại mỗi cái quấn lót trắng, cưỡi trên người hắn mà bấu véo. Hắn buồn cười giữ lấy vòng eo tràn trề sức sống kia, “Từ từ, còn phải thi văn hóa mà, giấy thông báo còn chưa tới.”
“Tới kệ tới, đại học C là của tôi rồi, cậu cũng là của tôi!”
Chung Tông cười không phủ nhận.
Yên Lộ hưng phấn bắt đầu cởi nút áo Chung Tông, một cái hai cái ba cái… Sao lại phiền phức thế này! Cậu dùng lực giật một cái, nút áo tung bay, một cái còn bắn vào cằm cậu, đau đến suýt soa.
Chung Tông vươn tay xoa xoa cằm cho Yên Lộ, nhéo nhéo cặp mông đang ngồi trên người mình, “Gấp gáp cái gì, tôi có chạy đâu. Giật rách hết cả áo…”
“Hê hê, sau này còn giật rách nữa.” Yên Lộ như lưu manh ghẹo gái nhà lành xoa xoa đôi má Chung Tông. Dứt lời, cậu nâng gương mặt hắn lên, vừa hôn lên môi hắn vừa bảo: “Nghẹn chết mất thôi, thật… ưm, thật là nhớ cậu.”
Chung Tông ngẩng đầu, đưa môi. Đầu lưỡi cả hai cuốn lấy nhau, khi đổi vị trí còn vang lên tiếng nước. Đôi môi Chung Tông bị mút đến đỏ lên, mà mông Yên Lộ cũng bị nhéo đến hồng.
Lực tay của hắn kích động vừa xoa vừa bóp, mông cậu vểnh như thế, khẳng định có liên quan đến Chung Tông.
Từ hầu kết đến vùng ngực, chạm đến đâu là tạo thành run rẩy đến đấy. đầu v* run run dựng đứng lên giữa những ngón tay, hận không thể ma sát lên từng viền vân tay để mang tới một khoái cảm kịch liệt.
Quần lót trắng nhanh chóng ẩm ướt, cặp mông bị bóp vào rồi lại tách ra, dịch trong huyệt không chịu nổi kích thích của thân thể mà ướt đẫm, dây ướt cả cặp mông.
Thở hổn hền, cậu giữ lấy Chung Tông giữa hai chân, nghe tiếng nước từ nơi kết hợp, đầu ngửa lên, không thể làm gì hơn đỏ ửng đôi mắt, một lần nữa bị làm đến bắn.
Cao trào đi qua, não trắng xóa.
Tinh khí rời đi, Yên Lộ cuộn mình muốn ngủ. Chung Tông ôm lấy eo cậu, “Muốn tôi đánh dấu sao?”
Cậu lơ mơ gật đầu.
Chung Tông đáp lại cái gì Yên Lộ không nghe thấy, cứ vậy chìm vào giấc ngủ. Sau này hỏi lại, Chung Tông không đáp, khiến Yên Lộ tức đến giậm chân.
Lúc đó là đang trên đường về trường, Chung Tông mạnh mẽ nắm lấy bàn tay của Yên Lộ, cậu đang xù lông hậm hực.
“Ngoan ngoãn chuẩn bị thi đi bạn học Yên, cả ngày toàn nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ.”
“Mẹ kiếp! Chung Tông! Nói lại nghe coi! Ai bậy bạ hả! Thối tha!!”
“Cậu nói xem?!”
“Có giỏi đừng có chạy!”
“Muốn đánh tôi á, không bằng cậu kẹp chết tôi còn nhanh hơn.”
“… Cậu! Đồ lưu manh!”
“Yên Yên~”
“Cút!”