[Ngôn Tình] Hôn Nhân Sắp Đặt
Chương 12 :
Ngày đăng: 10:03 18/04/20
Thật sự thì lần đầu thấy rượu tây nên tôi cũng không biết mở thế nào, cứ lớ ngớ. Nhân viên cũng nhiệt tình lắm, nên đã mở hộ cho tôi và cười 1 cái rất duyên rồi đi làm việc của bạn ấy. Tôi thắc mắc nên gọi lại.
- À, bạn gì ơi cho tôi hỏi chai rượu này bao nhiêu tiền?
- Dạ 70 triệu ạ.
Tôi lắp bắp.
- Bảy... bảy mươi triệu?
- Vâng, chị còn cần gì nữa không?
- À, không. Tôi cảm ơn.
Tôi nhìn chai rượu án chừng 25 ly, rót cho mình 1 ly bé bé ngẫm sự đời, giới nhà giàu sướng thật, uống 1 ly rượu này bằng chùa tôi ăn cả 2 tuần. Tôi đưa ly rượu lên miệng, lè lưỡi nhấm nháp tí. Ôi mẹ ơi, cái thứ đắng ngắt có mùi sộc lên mũi thế này mà lại đắt khủng khiếp, vậy mà sao mọi người uống như nước lã ấy nhờ. Tôi bịt mũi uống cạn một ly và ngay lập tức cho ngay 1 miếng trái cây vào miệng nhai, kết quả thật không tệ chút nào.
Tầm 30 phút sau, tôi thấy mọi thứ cứ lờ mờ đi, mắt nặng trĩu xuống buồn ngủ chết được. Có một đôi nam nữ đến bên cạnh tôi bắt chuyện.
- Này cô gái, em đi một mình à?
- Mấy.. mấy người...là ai?
- À, chị muốn kết bạn với em ấy mà. Em đi một mình sao?Advertisement / Quảng cáo
- Tôi không đi... một mình... nhưng họ coi tôi là kẻ thấp hèn... nên để tôi một mình.. ở đây..
- Vậy qua kia ngồi chơi với chị nhé.
- Được thôi... dù sao tôi cũng... một mình...
Cô gái liền nháy mắt người nam đỡ lấy tôi lên. Cánh tay người nam liền bị bàn tay khác chặn lại với lực khá mạnh.
- Cô ấy đi với tôi.
Hai người bọn họ nhìn nhau rồi tự động rời đi chỗ khác. Ưng Trạch nhìn cái bãi chiến trường của tôi cũng lắc đầu không biết nói gì hơn là gọi nhân viên thanh toán, rồi anh ấy ẵm tôi ra xe. Chắc mấy ly rượu ấy chưa đủ đô nên tôi cũng còn ngất ngưỡng lắm, tôi quay sang lấy hai tay đặt lên má của Ưng Trạch.
- Anh tưởng anh là ai? Là ai mà dám khinh thường người khác?
- Không quậy nữa, cô say rồi.
- Say đâu mà say... tôi vẫn tỉnh táo lắm nè... Tôi... vẫn còn biết tên mình là.. Tiểu Di đó. Còn anh... anh là đồ đáng ghét.. thật uổng công tôi quá...
Tôi đột nhiên thấy mệt nên ngã người về phía cửa sổ của xe nằm nghĩ ngơi, Ưng Trạch định lái xe đi tôi lại ngồi bật dậy.
- Cái đồ đáng ghét này... uổng công tôi chăm sóc anh... uổng công tôi mỗi ngày đều đọc sách cho anh nghe... mỗi ngày đều cầu cho anh tỉnh lại....
Tự nhiên hắn nhíu đôi mày chặt lại, tay lại để lên ngực trái, chân khuỵ xuống. Tôi vội chạy lại đỡ lấy hắn.
- Anh đau hả? Chờ tôi một lát.
Tôi vội vàng chạy lại bàn lấy thuốc và bỏ vào miệng hắn. Cỡ 10 phút sau sắc mặt hắn mới hơi hồng hào lại.
- Tôi dìu anh lên giường nhé.
Hắn khẽ gật đầu. Tôi mới cố đưa hắn về giường, không biết ăn cái giống gì mà nặng gớm. Tôi nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống giường.
- Xin lỗi, tôi đùa hơi quá rồi.
- Ra ngoài.
Tôi để hắn đó và đi ra ngoài, có chút ân hận len lỏi lên trong tôi. Sau lần đó, tôi vẫn phải đi kè kè với hắn mọi lúc mọi nơi, vì công việc của tôi là hầu hạ hắn mà, hắn vẫn thế, thái độ đối với tôi cũng không được khả quan là mấy.
[...]
Sau hơn 10 ngày đi nước ngoài, bà Lam cũng về. Biết bà Lam về nên tôi xuống sân đón bà ấy. Khi bà Lam bước xuống xe, có một người khác bước xuống theo, đó là một chàng trai áng chừng 27 tuổi, cao ráo đẹp trai và có phần vui vẻ năng động. Bà Lam thấy tôi nên cười rất tươi.
- Tiểu Di à, bà về rồi đây.Advertisement / Quảng cáo
- Cháu chào bà, bà có khỏe không?
- Bà khỏe? Ưng Trạch đâu?
- Anh ấy mới uống thuốc và đang ngủ ạ.
- Thời gian bà vắng nhà, có gì không ổn không?
- Dạ không, mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát bà ạ.
- À quên giới thiệu với cháu, đây là Will. Là em họ của Ưng Trạch và Ưng Điềm, hai đứa làm quen đi nào.
- Chào anh.
Will cũng nho nhã chào lại tôi.
- Chào em, thời gian tôi ở đây mong được em giúp đỡ.
- Không có gì ạ.
Người ở bên tây có khác, nói chuyện thì ngọt ngào và lịch sự hẳn. Không giống anh em nhà này chút nào.