[Ngôn Tình] Hôn Nhân Sắp Đặt

Chương 13 :

Ngày đăng: 10:03 18/04/20


Trong phòng Ưng Trạch, hắn thì đang ngồi làm việc với đống giấy tờ to ù trên bàn, còn tôi thì thãnh thơi hết sức, chỉ chờ hắn sai vặt hay hắn lên cơn là lại cho hắn uống thuốc thôi.



Will đứng ngoài cửa, nghiêng đầu ngó vào trong gọi lớn.



- Anh Trạch, đang làm việc sao?



Ưng Trạch liếc lên hắn, gương mặt lạnh lùng không hề thay đổi, chỉ khẽ buông 1 chữ.



- Ừ.



Will cho tay vào túi quần rồi từ từ tiến lại bàn làm việc của Ưng Trạch, sờ mó giấy tờ một tí.



- Anh ốm mà sao không nghĩ ngơi, hay là đưa em ra ngoài thăm thú được không? Lâu rồi em mới về đây đấy.



- Tìm Ưng Điềm đi, anh không rãnh.



- Ưng Điềm cũng bận rồi, chán ghê, hay là...



Will liếc nhìn sang tôi, cười nhẹ một cái.

Advertisement / Quảng cáo



- Hay là Tiểu Di đi chơi với anh nhé, ở đây anh không có bạn bè gì, với anh thấy em cũng đang rãnh.



- Em hả? Em không rãnh đâu, em còn phải hầu cho anh Trạch.



- Thì gọi người khác làm thay là được rồi.



Bà Lam ở đâu lù lù xuất hiện.



- Phải đó, Tiểu Di đi chơi với Will đi, để bà gọi người khác lên thay cháu.



- Nhưng ở đây cháu cũng có biết đi đâu đâu?



- Ái chà, có gì mà không biết. Không biết thì cứ hỏi người ta, không thì lên wed mà tìm, khó gì đâu.



- Vâng, vậy cháu đi thay đồ.



- Ừ, cháu đi đi, Will cứ ngồi đây chờ Tiểu Di một lát. Cứ để Ưng Trạch làm việc, cháu lại ngồi đây tâm sự với bà nào.



- Vâng.
Tôi khẽ nhíu mày chỉ tay về phía Ưng Trạch. Will hiểu ý tôi nên nói vọng qua bên đó.



- Anh Trạch à, em mượn Tiểu Di chút nhé.



- Tùy.



- Vậy em cảm ơn anh.



Tôi hứng khởi, đứng dậy đi cùng Will.



Rầm...



Tiếng sổ sách đổ vỡ, Ưng Trạch thì ngã nhào xuống đất, tôi quay người lại chạy đến chỗ hắn.



- Chết rồi, thuốc... lấy dùm em thuốc bên kia...



Will luống cuống.

Advertisement / Quảng cáo



- Được... được...



Rất nhanh Will đã mang thuốc đến, tôi lấy hai viên và bỏ vào miệng của Ưng Trạch, rồi cùng Will hắn lên giường.



- Will à, em xin lỗi chắc không làm được bánh kem cho anh rồi. Bà Lam không có đây, em không dám để anh Trạch một mình, có gì tối em đi chơi với anh nhé.



Will thoáng buồn nhưng cũng đành chấp nhận.



- Ưm, vậy cũng được. Vậy tối gặp lại em nhé.



- Vâng.



Will đi ra khỏi phòng, tôi bị xị ngồi đó, còn Ưng Trạch cứ nhắm nghiền mắt lại, có lẽ hắn đã ngủ rồi chăng.



Tối đó bà Lam về sớm thật, trong lúc mọi người cùng ăn tối thì tôi đi xuống, có phần lộng lẫy hơn một chút. Ưng Trạch vẫn chỉ nhìn liếc qua tôi một cái rồi lại ăn. Tôi và Will chào mọi người rồi đi ra khỏi nhà. Bà Lam chỉ vô tư buông một câu.



- Hai đứa nó, ngó vậy mà xứng đôi thật chứ.



Không biết câu nói ấy có gieo vào lòng ai chút ghen không đây?