[Ngôn Tình] Hôn Nhân Sắp Đặt

Chương 27 :

Ngày đăng: 10:03 18/04/20


Hoa Tuyết vui vẻ về nhà đón bà São đến chung cư của cô và Ưng Điềm ở.



- Từ nay mẹ ở đây nhé, con sẽ cho người hầu qua dọn dẹp ở với mẹ cho vui, mỗi ngày con sẽ qua thăm mẹ hoặc đón mẹ qua chỗ con chơi, mẹ muốn ở lại cũng được.



Bà São thích thú lắm, nhưng bà vẫn cứ lo lo.



- Còn ông ấy...?



- Mẹ à, không lo gì hết. Mẹ và ông ấy vốn dĩ không có hôn thú, nên mẹ ra đi là chuyện bình thường, con và ông ấy cũng không cần xác nhận danh phận ba con nữa.



- Không, ý mẹ hỏi. Chuyện của ông ấy, con có dính líu gì đến không?



Hoa Tuyết ôm lấy mẹ, cười mãn nguyện.



- Chuyện của ông ấy do trời phạt, mẹ đừng lo lắng nhé.



- Um, mẹ hi vọng là không dính líu đến con, mẹ hi vọng con được sống hạnh phúc, bình an cả đời.



- Nhất định vậy mà mẹ.



Ông Hoắc Ngạo ấy, ngồi tù ngần ấy năm rồi sẽ ra tù. Con người đầy thủ đoạn như ông ta chắc chắn sẽ tìm cô trả thù. Từ giờ đến lúc đó, cô đã chức vị cao, đứng trên đầu thiên hạ. Ông ta căn bản sẽ không thể động đến cọng lông chân của mẹ con cô. Từ giờ cô đã có thể cho mẹ cô cuộc sống mơ ước rồi.



- Hoa Tuyết, hôm nay ăn cơm ở đây nhé, mẹ sẽ nấu mấy món ngon. Mời chồng con về cùng ăn cơm.



- Vâng, được ạ. Để con gọi cho anh ấy.Advertisement / Quảng cáo



Reng... reng...



Hoa Tuyết liền bắt máy khi thấy số điện thoại quen thuộc.



- Chồng à, em đang định gọi cho anh. Hôm nay...



Câu nói của Hoa Tuyết bị Ưng Điềm cắt ngang.



- Em đang ở đâu đấy?



- Vợ đang ở chung cư, hôm nay vợ đưa mẹ về đây ở.



- Anh đến đón em, đi đây với anh một lát.



- Đi đâu hả chồng? Mà sao anh nói chuyện nghe lạ vậy?



- Anh không sao, em chuẩn bị đi, anh đến giờ.



- Vâng.



Hoa Tuyết cúp máy, không hiểu sao hôm nay Ưng Điềm xưng hô với cô lạ thế. Cô nghĩ chắc mấy hôm nay thay thế Ưng Trạch giải quyết chuyện công ty nên quá mệt mỏi chăng. Lát nữa cô nói mẹ nấu món gì tẩm bổ cho Ưng Điềm mới được.



Hơn 30 phút sau Ưng Điềm đến nơi, anh gọi Hoa Tuyết xuống chứ không lên nhà như mọi khi. Hoa Tuyết thấy lạ lắm.



- Chồng ốm à, có sao không? Vợ thấy chồng rất mệt mỏi luôn.
- Kết quả....



- Không sao đâu, cô ấy là vợ tôi, tin được.



Tôi nghe hai từ "vợ tôi" mà thẹn hết cả người, nhưng được cái thích vì anh dám công khai thân phận của tôi trước mặt người khác. Kiên Chính tiếp tục.



- Hôm anh bị ám sát, em đã cho anh Ưng Điềm biết sự thật. Sợ có người hại đến anh.



- Cậu ấy thế nào rồi?



- Có vẻ rất hỗn loạn, và buồn nhiều.



- Xin lỗi đã không hỏi ý anh mà làm như vậy.



- Được rồi, cậu làm tốt lắm.



- Đây là tất cả bằng chứng, em gởi lại cho anh.



- Được rồi cảm ơn cậu.



- Chào anh.Advertisement / Quảng cáo



Kiên Chính bước đi, vẫn không quên cúi người chào tôi. Lúc này Ưng Trạch mới lấy ra một số giấy tờ rồi còn bấm điện thoại lúc nãy Kiên Chính đưa để nghe gì đó. Tôi thắc mắc.



- Ai vậy?



- Đó là Kiên Chính, mấy năm trước tôi cứu cậu ta trong lần bị truy sát, cậu ta mang ơn và làm những việc tôi sai. Lúc trước khi Hoa Tuyết ngỏ lời, lúc đó tôi cũng muốn xem gia thế cô ấy thế nào, liệu kết hôn với cô ấy có được lợi nhuận không.



- Và anh đã sai Kiên Chính điều tra?



- Đúng vậy. Và sau đó tôi bị tai nạn, đến lúc tỉnh thì cũng được một số thông tin kha khá.



- Oa, anh cũng ghê quá ha, sau lưng còn nuôi cả gian hồ nữa.



- Ai trong giới làm ăn cũng có 1 người sau lưng như thế.



- Vậy kết quả thế nào, có liên quan gì Hoa Tuyết?



- Có liên quan nhiều, chắc bây giờ Ưng Điềm đang rất sốc. Hãy để cậu ấy thời gian bình tĩnh lại.



- Vậy anh tính sao với Hoa Tuyết?



- Mọi chuyện Ưng Điềm đã biết, thôi thì để cậu ấy tự giải quyết.



- Um, thôi tôi lấy trái cây anh ăn nhé, còn phải uống thuốc và uống yến nữa.



- Cô thấy tôi chưa đủ lăn sao?



- Vẫn còn phong độ lắm nhé.