[Ngôn Tình] Hôn Nhân Sắp Đặt

Chương 28 :

Ngày đăng: 10:03 18/04/20


Không hiểu sao Ưng Điềm lại không nói năn tiếng nào chỉ nhắn tin cho Ưng Trạch rồi đùng đùng bỏ đi nước ngoài, Ưng Trạch chỉ nghĩ là Ưng Điềm buồn quá nên đi chơi cho khuây khỏa mà thôi. Ưng Trạch và tôi cũng bàn với nhau là về nhà vẫn giữ thái độ bình thường với Hoa Tuyết chứ không nên thay đổi gì hết, tôi cũng nhất trí nghe theo.



Hoa Tuyết suốt ngày gọi cho Ưng Điềm nhưng Ưng Điềm đều không bắt máy, mỗi tin nhắn cô gởi đi đều có chế độ đã xem, nhưng mặc nhiên không có tin nhắn trả lời. Cảm giác của cô ấy bây giờ là vừa tuyệt vọng, lại vừa bức bối. Thà là Ưng Điềm trách mắng cô, nhưng cô vẫn cảm thấy an lòng vì anh còn nói chuyện với cô. Đằng này cô cứ cảm thấy mọi tội lỗi anh cứ để mình cô dằng vặt. Chiếc điện thoại trên tay ném đi, đứa con của họ đang ngủ cũng giật mình khóc thét lên. Hoa Tuyết vừa khóc vừa đến ẵm thằng bé dỗ dành.



- Ngoan... mẹ thương... ba con đi ít hôm sẽ về thôi.... ngoan mà...



Thằng bé vẫn cứ khóc, không chịu sự dỗ dành của Hoa Tuyết, cô bực mình mắng nó.



- Cả con cũng trách mẹ sao? Cả con cũng không thương mẹ nữa à? Mẹ làm mọi việc vì ai chứ, cũng chỉ vì cái gia đình nhỏ của chúng ta mà thôi.



Người hầu đứng bên ngoài cũng xót ruột vì thằng bé khóc rất lâu mà không chịu nín. Nên đành chạy qua phòng báo với tôi.



Cốc... cốc...



- Ai đó?



- Thưa phu nhân, là em.



- Vào đi.



Cô người hầu đẩy cửa bước vào, thái độ rất e dè.



- Có chuyện gì vậy?



Advertisement / Quảng cáo



- Thưa phu nhân, thiếu gia khóc rất nhiều, khóc rất lâu mà không chịu nín. Em sợ...



- Nhị phu nhân đâu?



- Dạ ở trong phòng...



- Được rồi, để tôi qua xem.



Tôi theo cô người hầu đi qua phòng Hoa Tuyết.



Cốc...cốc...



Tiếng hét từ bên trong vọng ra.



- Cút đi... đừng ai vào đây...



- Là tôi đây... mở cửa cho tôi đi thím...



Một lúc sau Hoa Tuyết cũng mở cửa.



- Thím mệt à, hay ốm ở đâu?



- Không sao... em không sao...




- Tôi tự cảm thấy đẹp là được rồi.



- Tự tin ghê, công nhận ai có mắt thẩm mỹ ghê luôn đó.



- Anh không biết là có người thầm hâm mộ tôi à?



- Tôi không biết, công nhận cô có giá ghê.



- Tất nhiên rồi.



- Chúng ta đi thôi.



- Nhất trí.



Ưng Trạch nắm lấy tay tôi đi xuống dưới nhà, tôi cứ để ý là dù đi đến đâu anh ấy cũng nắm tay tôi.



Chúng tôi cùng nhau bước vào nhà hàng sang trọng, nó có tên cái tên rất kêu Phúc Đại Hỷ. Chúng tôi vào một căn phòng Vip có nến lung ling, có rượu sang chảnh nữa. Đồ ăn mang lên Ưng Trạch rót cho tôi ly rượu đỏ.



- Cô biết hôm nay là ngày gì không?



- Ngày gì?



Advertisement / Quảng cáo



- Kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng ta.



Tôi cười òa.



- Anh không cần làm vậy đâu, chúng ta cũng chỉ là hôn nhân giả thôi mà.



Ưng Trạch vẻ mặt đầy nghiêm túc.



- Tôi biết, nhưng ít ra tôi cũng muốn làm gì đó cho người tôi yêu lúc tôi còn có thể.



"Người tôi yêu", có nghĩa là anh ấy đang nói đến mình. Nhịp tim tôi tăng lên, chạy nhanh dữ dội, nó muốn chạy ra khỏi lồng ngực luôn ấy. Ưng Trạch lại nói tiếp.



- Tôi chỉ muốn nói là tôi yêu em, sau tất cả mọi chuyện tôi chỉ biết là tôi yêu em. Nhưng tôi lại không dám nói với em, vì bệnh tim của tôi sẽ không biết lúc nào thì nó ngưng đập. Tôi không muốn rằng tôi mất đi, em sẽ tổn thương, sẽ buồn tủi. Tôi muốn em cả đời an yên, vui vẻ. Vì bệnh tình này tôi không thể ân ái với em, vì bệnh tình này tôi không thể sinh con với em. Vì thế tôi không dám thổ lộ với em..



"Em", anh ấy gọi tôi là em, những điều anh ấy nói ra cứ khiến con tim đang yên vui lại cảm thấy đau nhói cực độ. Nước mắt cũng chảy ra, tôi nghẹn ngào.



- Vậy... vậy tại sao giờ anh nói ra làm gì?



- Tôi muốn trước khi chết, tôi muốn mang tâm tình này thổ lộ cho em biết. Tôi muốn một đoạn ân tình với em dù là ngắn ngủi. Nhưng đó là những gì tôi muốn, còn những gì em muốn tôi không thể biết được.



- Đồ ngốc, không sinh được thì có thể nhận con nuôi. Anh chết đi nhất định tôi sẽ để tang anh 3 năm và sau đó tôi sẽ lấy chồng khác giàu có hơn anh, đẹp trai hơn anh và yêu tôi nhiều hơn anh. Tôi chấp nhận đoạn duyên này với anh. Không phải vì tôi thương hại anh....mà vì tôi....tôi yêu anh... yêu anh từ khi anh còn bất tỉnh...



Ưng Trạch đưa tay kéo tôi lại,tay kia giữ lấy gáy của tôi. Môi anh đặt lên môi tôi ngọt ngào, có cả vị mặn của nước mắt mắt nữa. Tôi cảm nhận rằng mình hạnh phúc với điều mình chọn. Hạnh phúc với người mình đặt đúng con tim.