[Ngôn Tình] Hôn Nhân Sắp Đặt

Chương 31 :

Ngày đăng: 10:03 18/04/20


Hôn nay Ưng Điềm đến bệnh viện để đưa tiễn ân nhân cùng với anh trai mình. Bây giờ cánh cửa nhà xác không còn là gánh nặng để ngăn cản Ưng Trạch bước vào trong đó nữa.



Tôi, Ưng Trạch và Ưng Điềm dáng vẻ đều rất tôn Nghiêm tính trọng người đã mất. Khi bác sĩ gỡ khăn trắng phủ mặt ra, tất cả chúng tôi đều rất là bàng hoàng, vì người nằm đó chính là Kiên Chính. Ưng Trạch nói không nên lời.



- Sao... sao có thể là cậu ta... sao có thể như thế được.



Bác sĩ đưa cho Ưng trạch 1 tờ giấy gấp tư.



- Cái này cậu ấy gửi lại cho anh.



- Vâng... cảm ơn bác sĩ.



Ưng Trạch mở giấy ra đọc.



Anh Trạch!!!



Rất cảm ơn thời gian qua anh đã giúp đỡ cho em, bao bọc em trong cuộc sống. Lúc trước anh bị tai nạn, cần máu nên em cũng đã hiến máu, bác sĩ sau khi xét nghiệm đã nói với em là trái tim của em phù hợp với anh. Nhưng rất tiếc, mỗi người mỗi sự sống. Lúc đó, em rất bàng hoàng, một phần vì em không đủ can đảm để hiến tim cho anh vì lúc đó em rất sợ... sợ chết anh à. Anh biết không, có những chuyện em chưa bao giờ kể với anh. Bố mẹ em chia tay nhau, ai cũng kiếm hạnh phúc riêng cho mình. Em chán nản bỏ nhà đi bụi, rồi gia nhập gian hồ, đánh thuê chém mướn, buôn ma túy... và vào tù ra tội không ít lần. Nhưng mấy tháng trước em can đảm quay về thăm gia đình, bọn họ không chấp nhận em. Họ nói cái loại người như em xã hội không chấp nhận, không ai chấp nhận 1 kẻ tội đồ hoàn lương. Em có lúc cũng đi xin việc, nhưng họ không nhận khi thấy em đầy săm trổ, khi thấy hồ sơ em đầy tiền án, tiền sự. Sống mà không ai yêu thương, sống mà không ai coi mình là con người thì thà như thế này em thấy cuộc sống của mình còn ý nghĩa hơn. Anh, hãy sống thật tốt, thật hạnh phúc anh nhé. Xin hãy sống luôn cuộc đời của em. Nếu được đầu thai kiếp nữa chắc chắn sẽ không nông nổi mà đi sai đường đâu. Kiên Chính.



Sắc mặt Ưng Trạch khá tệ, anh ấy lạnh lùng nói với chúng tôi.



- Ra ngoài hết đi, tôi muốn một mình một chút.

Advertisement / Quảng cáo



Tôi và Ưng Điềm hiểu ý liền ra ngoài. Trong đó Ưng Trạch nhìn Kiên Chính rồi khẽ thở dài.



- Cậu ngốc lắm, đâu nhất thiết cậu phải làm thế này. Hình săm có thể xóa, tiền án tôi có thể giúp cậu xóa, cậu có thể làm lại từ đầu được mà. Cậu làm thế này làm tôi mang ơn cậu mà không biết đường trả đó. Mong kiếp sau cậu sẽ đi đúng đường. An nghĩ nhé.



Khi rời viện về Ưng Trạch đã bố trí sắp xếp chỗ an nghĩ cho Kiên Chính. Ngày tiễn Kiên Chính xuống dưới 3 tất đất, đều có tôi và cả Ưng Điềm nữa.



[...]



Hoa Tuyết không chấp nhận được việc mất con như thế, mỗi ngày đều đến trước cửa mà la hét, mà khóc lóc mà van xin. Nhưng Ưng Điềm không màn tới, bởi hai hôm nữa anh cùng con trai Gia Bảo đi nước ngoài rồi.



Ưng Trạch cũng xót thay, tách con ra khỏi mẹ đó là điều độc ác, nhưng để con cho một người mẹ như vậy lại càng độc ác với tương lai thằng bé hơn nhiều.


- Đau... em đau...



Lúc này tôi mới để ý thấy Ưng Trạch mồ hôi nhễ nhại, từ trán đến cả bờ ngực săn chắc, hơi thở cũng gấp gáp không kém gì tôi.



- Từ từ sẽ hết đau... cứ nghĩ em muốn anh... sẽ hết đau...



Tôi khẽ cắn môi rồi gật đầu, qua cách làm tình tôi thấy anh cũng lúng túng lắm, không lẽ lâu ngày chưa đụng đến gái nên anh ấy cũng lúng túng chăng.



Ưng Trạch dùng con rắn khổng lồ ấy, mơn trớn kích thích ngoài hang nhỏ. Dòng nước trong người tôi chảy ra, nhớp nháp phủ lấy đầu con rắn, và cứ thế con rắn tiến vào và ra nhẹ nhàng. Tôi không còn đau nữa, mà lại cảm nhận được một cảm giác khác, cái mà người ta hay gọi là khoái lạc. Quá hưng phấn, tôi khẽ rên trong sung sướng.



- Ah... umh...

Advertisement / Quảng cáo



- Khít... khít quá...



- Ah...ah....



Ưng Trạch không còn ngại ngùng nữa mà mạnh bạo hơn. Tiếng da thịt va vào nhau, tiếng d*m thủy ướt át tạo ra âm thanh "bẹp bẹp". Ưng Trạch lại lắc hông nhanh hơn.



- Em... em... chịu không nỗi... ahhh...



Những cú lắc dứt điểm, khiến cả hai cùng lên đỉnh. Tinh túy bắn hết vào hang nhỏ của tôi và anh cũng gục lên người tôi. Anh nằm sang một bên ôm tôi vào lòng, hôn lên tóc tôi.



- Mệt không? Còn đau không?



- Giờ không thấy đau nữa.



- Um, vài hiệp nữa sẽ quen thôi mà.



- Háo sắc.



- Tiểu Di... tôi yêu em.



Câu nói mà khiến bao cô gái cũng mềm lòng, trong đó có tôi. Tôi cứ thế ôm lấy Ưng Trạch, người đàn ông của đời mình.