[Ngôn Tình] Hôn Nhân Sắp Đặt

Chương 32 :

Ngày đăng: 10:03 18/04/20


Đêm qua hẳn là 2 hiệp nên sáng ra chân tôi mỏi nhừ, cả thân thể rã rời, lết không nổi xuống giường thật. Tôi quay sang người đàn ông bên cạnh, người đàn ông được đánh dấu sẽ cùng tôi đi suốt cuộc đời. Gương mặt đàn ông nam tính, nghĩ đến cuộc hòa quyện đêm qua tôi thấy vẫn còn xao xuyến lắm, tim vẫn còn rung rinh lắm. Ánh mắt mở đột ngột khiến tôi bị lúng túng.



- Em đang có ý định gì với anh đó?



- Có... có... ý gì đâu?



- Hay hôm qua vẫn còn làm em lưu luyến?



Tôi bị nói trúng tim đen vẫn cố cãi cho hơn.



- Không có... có anh là nghĩ xấu xa ấy. Em đi tắm đây.



- Em cứ tự nhiên.



Tôi ngồi dậy nhìn quanh xem có gì che thân được không. Ưng Trạch tay chống lên bên má nhíu mày hỏi tôi.



- Em tìm gì à?



- Kiếm cái khăn để che lại á.



- Che? Em nghĩ tôi nhìn em còn thiếu chỗ nào à?



Advertisement / Quảng cáo



- Háo sắc.



Tôi bò nhanh dậy, chạy lại nền lấy cái khăn lên che người, Ưng Trạch cứ nhìn hành động ngáo ngơ mà cười tủm tỉm.



Trong phòng tắm, nhìn mình lõa lồ trước gương, nhìn từng bộ phận mà nghĩ, chỗ này anh ấy làm thế này.. chỗ kia anh ấy làm thế kia... tôi đưa tay lên đánh đánh vào hai má, xấu hổ chết đi được. Tôi đứng mình dưới vòi sen, để cho hơi nước ấm áp chạm vào người, cảm giác như được thư giãn ấy, thoải mái làm sao.



Cạch....



Tiếng mở cửa của Ưng Trạch, tôi đưa tay lên che gì được thì che. Anh ấy vẫn tồng ngồng thế mà đi vào, nhìn con rắn to giờ thảm thế, quéo quèo còn đâu.



- Anh vào đây làm gì?



- Để rút ngắn thời gian đi chơi nên anh sẽ quyết định tắm cùng em.



- Tắm... tắm cùng á?



- Um. Tránh sang cho anh tắm phát nào?



Ưng Trạch không ngại ngần đẩy tôi sang bên, chiếm lấy vòi nước ấm áp. Tôi chỉ biết trơ ra mà nhìn, may còn chưa bôi xà phòng, anh ấy nhìn tôi tỏ vẻ thương hại rồi kéo tay tôi.



- Vào đây tắm đi, nhường làm gì.




Vì quá vui mà đến bụng cũng không thấy đói, tôi liền lấy điện thoại gọi cho Ưng Trạch.



- Chồng ơi, anh về chưa?



- Anh sắp về rồi, anh đang...



Tôi nghe thấy bên kia có tiếng động ồn ào, tiếng la hét dồn dập.



- Chồng ơi... chồng ơi... anh đâu rồi...



- Anh gọi lại sau.



Tút..tút...



Tiếng tút dài lại càng làm tôi lo lắng thêm nhiều.



Lúc này bên phía Ưng Trạch, người con gái đang đỡ cho anh nhát dao nằm bất tỉnh. Hoa Tuyết đã bị công an tóm gọn và không ngừng nguyền rủa.



Advertisement / Quảng cáo



- Chết đi... anh phải chết đi... chết đi vì tội phá nát mọi thứ của tôi... chết đi... hahahha..



- Cô điên rồi... lỗi là do cô, sao cứ mang lỗi lầm của mình đi gieo cho người khác vậy hả?



- Anh nhất định sẽ mất hết... tôi nguyền rủa anh... nguyền rủa anh...



Hoa Tuyết bị công an lôi đi, Ưng Trạch bế thốc người con gái đang nằm trong tay anh lên xe cứu thương. Những chiếc bánh bao Ưng Trạch cố ý mua cho tôi cũng nằm chõng chơ trên nền đất, bẹp dí.



[...]



Cô gái ấy được đưa đi cấp cứu kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng. Vì là ân nhân của Ưng Trạch, lại không có người thân nên anh buộc phải ở lại bên cô ấy. Ưng Trạch cũng đã gọi cho tôi để tôi khỏi lo lắng.



Sau 4 tiếng, cô ấy cũng dần tỉnh lại.



- Cô ơi, cô tỉnh rồi à, cô có sao không?



Cô gái nhăn nhó, chắc vết thương đã làm cô ấy đau.



- Đau, đau lắm.



- Bác sĩ nói chỉ trúng phần mềm nên sẽ phục hồi nhanh thôi. Cô nghĩ ngơi đi, có gì cứ gọi nhé.



Cô gái khẽ lắc đầu rồi nằm im an dưỡng.