[Ngôn Tình] Hôn Nhân Sắp Đặt
Chương 6 :
Ngày đăng: 10:03 18/04/20
Vừa về đến nhà Ưng Điềm đã gọi lớn.
- Bà nội... bà nội ơi...
Cô người hầu chạy ra báo.
- Thưa nhị thiếu gia, lão phu nhân đi họp hội đồng rồi ạ. Lão phu nhân vừa mới đi nghĩ ạ.
- Con nhỏ ăn mày kia đâu?
- Thưa nhị thiếu gia hỏi ai ạ?
- Cái con nhỏ mà bà nội tôi đem về ấy.
- Dạ thưa nhị thiếu gia, tiểu thư Tiểu Di vẫn ở trên phòng ạ.
- Sao lại kêu con ăn mày đó là tiểu thư được chứ. Hết biết.
Ưng Điềm bỏ lên trên tầng tìm tôi, có lẽ tìm phòng tôi không thấy nên đã vào phòng của Ưng Trạch. Thấy anh ta vào tôi liền thả quyển sách xuống đứng lên.
- Cô đó, sao tự nhiên bước vào nhà tôi vậy?
- Tôi đâu có vào, tôi dùng thân trao đổi mà.
- Thân? Cô nghĩ mình là phượng hoàng chắc. Tôi khuyên cô nên đi khỏi đây đi, tránh xa bà nội tôi ra.
- Tôi đi hay ở không phải do tôi quyết định mà được.
Advertisement / Quảng cáo
- Cô cũng già mồm lắm. Căn bảng cũng vì chữ tiền thôi chứ gì?
Tên này đúng thật là đáng ghét mà, lại đem mấy lời lẽ của người có tiền ra sỉ nhục tôi.
- Đúng vậy.
- Tôi cho cô 1 tỷ, hãy tránh xa bà nội tôi ra.
Tôi cũng ngạc nhiên lắm khi nghĩ mình đáng giá 1 tỷ lận.
- Tôi... tôi...
- 3 tỷ.
- Tôi...
- Vậy thì 5 tỷ, giá cao lắm rồi đó.
5 tỷ chỉ bằng 1 nữa số tiền bà Lam bỏ ra giúp tôi. Thấy tôi im lặng, anh ta lại cao giọng.
- Vậy thì 10 tỷ, hết giá rồi đó.
Tôi vui mừng, vì có số tiền này tôi sẽ trả cho bà Lam, sẽ thoát khỏi tên đáng ghét này.
- Tôi đồng...
Tiếng của bà Lam vang lên.
Gác máy, Ưng Điềm liền phóng xe đến chỗ hẹn. Đó là 1 studio, anh đẩy cửa bước vào trong, ai nấy trong studio cũng nhìn anh. Một người nữ, hình như là nhân viên lại hỏi.
- Anh tìm ai?
- Tôi tìm anh Trần.
- Chờ tôi một lát.
Cô ấy chạy vào trong và có một người nam, tướng tá ẻo lả đi ra, cái giọng đúng với con người của anh ta, hay là cô ta đây.
- Ây da, là cậu đây sao? Đẹp trai quá, tướng tá lại cao to thế này. Vào đây vào đây.
Người quản lý liền kéo tay Ưng Điềm vào trong, rồi nhanh tay lột cái áo vest ngoài của anh đi. Tiện tay tháo hờ cái cà vạt và vài cái nút áo sơ mi, tay áo cũng xắn lên. Người quản lý còn không quên xịt nước vuốt lại tóc cho Ưng Điềm và bảo anh ấy ngồi vào bàn diễn với ly rượu đang đặt sẵn trên bàn.
Ưng Điềm cũng nhanh trí tận dụng khuôn mặt đẹp trai và ánh mắt hút hồn để diễn đạt hết. Người quản lý rất chi là hài lòng.
- Tốt, rất tốt. Không còn gì diễn tả được sự hoàn hảo nữa.
Người quản lý lấy đưa cho anh 2 triệu, xem như là tiền đi làm bữa đầu tiên. Và hẹn Ưng Điềm vào dịp khác.
Với số tiền này Ưng Điềm đủ ăn một bữa nhà hàng là cùng, mà thôi kệ, có còn hơn không.
Không mấy mà những hình ảnh của Ưng Điềm lan rộng đi khắp mọi nơi, nhiều hãng mời anh làm gương mặt biểu tượng, tự dưng anh lại có thêm nghề tay trái.
Advertisement / Quảng cáo
Và bà Lam đã thấy hình ảnh anh rồi nên ra lệnh không ai được cho anh làm nữa, cuối cùng anh lại bị thất nghiệp.
Nhưng anh không hề nản, bà nội đâu cấm được cả thế giới nhận anh đâu.
[...]
Tan giờ làm, Hoa Tuyết đi nhờ xe của bạn về, trên đường về xe dừng lại bên 1 công trường và bạn cô ấy chỉ tay về phía đó.
- Hoa Tuyết, kia có phải anh Điềm không? Sao lại ra nông nỗi này chứ.
Hoa Tuyết cũng cố nhìn theo, lúc đầu cô không nhận ra, nhưng một lúc thì hình ảnh quen thuộc ấy đã đập vào mắt cô. Cô vẫn cố chối bây bẩy.
- không phải đâu, anh Điềm đường đường là giám đốc, sao có thể làm nhân viên công trường được. Cậu cũng hiểu tính cách của anh ấy rồi đó. Đi thôi nào.
- Ừ ha, một kẻ kiêu ngạo như anh ấy sao có thể làm vậy được. Chắc người giống người thôi.
Nói rồi bạn cô ấy lái xe đi, và chở cô ấy về nhà. Vào đến nhà, cô ấy còn không chào người đàn ông đang ngồi đọc báo rồi mà đi thẳng lên phòng.
Ông Hoắc Ngạo thấy con gái không vui nên cũng quan tâm.
- Sao vậy con? Thằng kia bỏ rồi à?
- Không có, con mệt lên phòng đây.
- Không ăn cơm sao?
- Không đói.
Hoa Tuyết về phòng liền vứt túi xách lên giường và ngồi trước bàn trang điểm, nhìn đi nhìn lại vết sẹo làm cho gương mặt cô không kém đi phần xinh đẹp. Vết sẹo này không thể xuất hiện oan uổng được, nhất định nó sẽ có giá trị của nó.