[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Chương 9 : Cảm Đồng Thân Thụ

Ngày đăng: 12:54 19/04/20


Hôm sau, trời còn chưa sáng, Lâm Hạo Thanh lại đến địa lao.



Nhìn thấy vết thương người cá đã được Kỷ Vân Hòa trị liệu qua, hắn cũng không nói nhiều lời chỉ là đạm đạm cho người lần nữa treo người cá lên, hắn hỏi một câu nếu như không nhận được lời đáp thì sẽ tiếp tục dùng sét phạt y thêm lần nữa.



Thủ đoạn thường dùng trong ngự yêu cốc này vẫn một mực dụng hình với yêu quái cho đến khi công kích phá nát phòng tuyến trong lòng chúng, bắt đầu phối hợp với ngự yêu sư thực hiện những hành vi cử chỉ mà họ muốn. Mà chỉ cần phối hợp một lần, ngự yêu sư liền sẽ thưởng cho yêu quái, thời gian về sau, bọn yêu quái sẽ tập quen tính phục tùng ngự yêu sư, phối hợp tất cả mệnh lệnh mà họ đưa ra.



Đương nhiên, cũng không phải không có yêu quái bất khuất, có yêu quái đến chết cũng không bằng lòng phối hợp với ngự yêu sư, nhưng trước giờ chưa từng thấy qua kiểu yêu quái nào giống như người cá này...lãnh đạm.



Mỗi đợt sét công kích, đều không nhìn thấy bất kì phản ứng nào của y, y giống như có thể khống chế phản ứng sinh lí của chính mình vậy, cúi đầu, nhắm mắt, không nói lời nào, khiến cho người đang quan sát y đến cả nhược điểm của y là gì đều không biết.



Không biết khi đợt sét đánh lên người y thì chỗ nào sẽ càng đau, cho nên không có biện pháp nặng hơn để tổn hại đến y.



Lâm Hạo Thanh nhìn trên người y hơn cả nửa ngày, hệt như hôm qua, cho đến gần trưa, Kỷ Vân Hòa mới lửng thửng đến.



Sau phen khiếp sợ ngày hôm qua, người đến xem kịch hôm nay ít đi rất nhiều, nàng hắt xì một cái tiến vào địa lao, bọn trợ thủ của Lâm Hạo Thanh chú ý đến nàng, chào nàng: "Hộ pháp."



Nàng gật gật đầu, đi đến bên tảng đá ngồi xuống, không hề tính sẽ tranh giành với Lâm Hạo Thanh.



Nhưng lúc nàng ngồi xuống một khắc, người cá đột nhiên mở mắt, nhìn nàng một cái, tròng mắt lam băng không có cảm xúc dao động, sau đó nhắm mắt lại.



"Vân Hòa."



Kỷ Vân Hòa có chút ngẩn người, đã nhiều năm nàng không nghe hắn gọi tên nàng, nàng đứng dậy "Thiếu cốc chủ?"



"Buổi chiều ta cần đến Giới Luật đường một chuyến, người cá này để ngươi thuần phục trước."



Nàng lại ngẩn người "Giới Luật đường?" Lòng nàng như đánh trống "Là ngự yêu sư nào phạm tội? Cần thiếu cốc chủ xử lí?"



Lâm Hạo Thanh nghiêm túc gật đầu: "Sáng nay, cốc chủ ở Lệ Phong đường nhận được một bức thư cáo mật, nói rằng ngự yêu sư Tuyết Tam Nguyệt cùng nô lệ Li Thù có gian tình, cốc chủ lệnh ta hôm nay đi thẩm tra Tuyết Tam Nguyệt."



Lời nói này của hắn, ngữ khí bình đạm nhưng lọt vào tai nàng lại khiến nàng toàn thân lạnh băng.



Nàng ngẩng đầu lẳng lặng nhìn hắn, nỗ lực khiến bản thân không bộc lộ bất kì biểu tình nào, giống như Tuyết Tam Nguyệt mà hắn nói cùng nàng một chút quan hệ cũng không có.



Nhưng làm sao có thể không có quan hệ đây, trong ngự yêu cốc này, ai không biết Tuyết Tam Nguyệt là cánh tay đắc lực của nàng, cũng bởi vì có sự tồn tại của nàng ta mà nàng mới có thể nhanh như vậy từ thân phận con gái nuôi của cốc chủ trở thành ngự yêu sư mạnh nhất trong cốc.



Lâm Hạo Thanh chính là nói cho nàng nghe, đằng sau gương mặt ôn hòa, khách sáo kia đang ẩn chứa nụ cười trào phúng, nội tâm cũng tràn đầy thống khoái.



Giả tạo.



Nhưng nàng không có cách nàng mắng hắn, bởi vì nàng cũng cần phải giả tạo.
Nàng nói:



"Li Thù nói hắn thích ta."



Hoàn toàn là bộ dáng của một cô gái nhỏ rơi vào biển tình.



Mà có lẽ là người trong cuộc mơ hồ đi, nàng cũng không tiếp tục truy hỏi Li Thù nữa, mà Kỷ Vân Hòa đứng ở một bên vẫn đang suy nghĩ vấn đề kia ----



Tại sao vậy nhỉ?



Tại sao mèo yêu kia, có thể thích Tuyết Tam Nguyệt, thích đến cam tâm tình nguyện từ bỏ tất thảy, trở thành nô lệ của nàng nhỉ?



Cũng là vì "Kháp tự cố nhân quy" ư?



Nếu như vì Tuyết Tam Nguyệt giống cố nhân của hắn, hắn cứu nàng, yêu nàng, cam tâm tình nguyện trở thành nô lệ nàng, vậy thì kẻ mà Li Thù này yêu, e rằng, chỉ là cố nhân kia thôi.



Mà những lời này, nàng không có cách nào nói với Tuyết Tam Nguyệt.



Cho đến hôm nay, khi Tuyết Tam Nguyệt bị thẩm vấn ở Giới Luật đường, mà mèo yêu đã theo nàng nhiều năm kia, cư nhiên không hề có bất kì sự ngăn cản nào? Ngay cả đến người cá chỉ còn chút hơn thở nửa sống nửa chết đang bị giam trong ngục cũng có thể khiến cho địa lao dao động, vậy mà mèo yêu không chút hao tổn nào lại không có động tĩnh nào?



Kỷ Vân Hòa đang nghĩ, đột nhiên có một trận động đất rung lên.



Nàng ngẩn người.



"Tuyết Tam Nguyệt điên rồi!"



Địa lao chợt truyền tới một tiếng hô to: "Truyền lệnh của cốc chủ, hộ pháp lập tức đến Giới Luật đường!" Tiếng hô càng ngày càng lớn, truyền thẳng xuống địa lao, một bóng người xuất hiện, thở hổn hển chạy đến trước mặt Kỷ Vân Hòa, quỳ một chân xuống, ôm quyền truyền lệnh: "Lệnh của cốc chủ, hộ pháp lập tức đến Giới Luật đường!"



Kỷ Vân Hòa híp mắt, hướng cửa địa lao bước đi.



Nhưng đi theo người báo tin được nửa đường, nàng quay đầu nhìn người cá một cái, chỉ thấy y lẻ loi bị treo bên trong.



Biểu tình như cũ, giống như vĩnh viễn đóng băng, không có chút nào gợn sóng, chỉ có ánh mắt lẳng lặng dõi theo nàng.



Kỷ Vân Hòa: "Đem xiềng xích tháo ra, để cho y nằm trên đất một lát."



Nàng để lại cho Cù Hiểu Tinh những lời này, liền vội vã rời đi.



Người cá trong ngục giam nhìn bóng lưng nàng rời đi, không để ý Cù Hiểu Tinh xoắn xuýt bên cạnh, y nhắm mắt lại, không quan tâm những thứ xung quanh, cũng không quan tâm tình cảnh của mình, tựa như người tu hành già đang nhập tịnh, yên lặng không nói.