[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)
Chương 57 : Phục Thù
Ngày đăng: 12:55 19/04/20
Ánh mắt lạnh lẽo rơi trên người Kỷ Vân Hòa.
Bốn mắt tương giao, hệt như mấy năm trước, lần đầu gặp gỡ trong địa lao ngự yêu cốc. Chỉ là vai diễn của bọn họ, đã hoàn toàn bị hoán đổi bởi sự trêu ngươi của vận mệnh rồi.
Đôi mắt của Trường Ý vẫn trong vắt có thể soi được bóng người, dưới ánh lửa địa lao nhảy nhót, nàng mượn lấy ánh sáng này, nhìn thấy hình bóng mình trong đồng tử sáng trong tựa nước của y -- toàn thân nàng đều là máu, gương mặt trắng bệch, đầu tóc rối tung, y phục rách bươm, đến cả thở một ngụm hơi, cũng phải chia thành mấy phần ngắt quãng, nàng là một kẻ chỉ còn ngụm khí tàn cố gắng kéo dài thời gian mà tiếp tục sống sót thôi. (nguyên văn 苟延残喘 [cẩu diên tàn suyễn])
Quả thật là cực kì khó coi.
Nàng nhếch môi, ba phần tự trào, ba phần giễu cợt, còn có thật nhiều, là sự nhung nhớ sâu đậm dồn nén nhiều năm xen lẫn cùng tiếng thở dài:
"Đã lâu không gặp, cá đuôi to."
Đáy mắt sâu thẳm tĩnh lặng tựa mặt gương kia, bởi vì những chữ này mà thoáng gợn sóng, nhưng lại lập tức bình ổn lại.
"Kỷ Vân Hòa." Trường Ý mở miệng, âm sắc lạnh lùng, sự ôn nhu cùng ấm áp của năm ấy, lúc này đều hóa thành lưỡi đao sắc nhọn chỉ thẳng vào người nàng:
"Nàng thật chật vật."
Đại đao của Chu Lăng chưa cắm xuống người Kỷ Vân Hòa, hình như là vì trì hoãn một khoảng thời gian thật dài, sau đó mới đâm thẳng vào lồng ngực nàng vậy.
Nàng nhìn Trường Ý, không né không tránh.
Qua nhiều năm, trải qua nhiều chuyện như vậy, vẫn có thể gặp được Kỷ Vân Hòa xui xẻo, lòng y bây giờ, làm sao có thể còn chân thành với nàng giống như năm ấy......
Đây đều là chuyện đương nhiên.
Tất cả đều là vì sai lầm của nàng.
Trong lòng nàng trăm vị hỗn tạp, nhưng nàng không nói gì, nụ cười của nàng không đổi, vẫn đem theo vẻ giễu cợt và chứa đầy sự không quan tâm, nàng nhìn Trường Ý, thừa nhận trọng điểm trong lời nói của y.
"Đúng vậy, có phải là ta, chật vật đến cùng cực không......"
"Người cá......xông vào phủ quốc sư......đệ tử phủ quốc sư......đệ tử phủ quốc sư......" Giữa đối thoại vài ba câu của Kỷ Vân Hòa và Trường Ý, Thuận Đức công chúa ôm mặt dùng sức bò ra bên ngoài ngục, trong miệng nàng ta lầm bầm câu này, mà bây giờ, trừ kẻ đã chết kia, không còn đệ tử phủ quốc sư nào ở đây nữa.
Trường Ý quay đầu, liếc mắt nhìn qua Thuận Đức công chúa càng thêm chật vật một cái.
"Trường Ý, ngươi muốn đem ta đi đâu?" Kỷ Vân Hòa hỏi "Đi về cõi Bắc ư?"
Y không đáp lời nàng.
Nàng im lặng một lúc, lại hỏi:
"Ngươi đặc biệt đến đây cứu ta ư?"
Nàng vốn dĩ tưởng rằng Trường Ý sẽ tiếp tục im lặng, nhưng lúc nàng nghĩ rằng nàng hiểu rõ y, thì không ngờ đến y lại mở miệng: "Không phải."
Nói xong, hai người dừng lại trên một đỉnh núi, y buông nàng ra, chân nàng tiếp đất đứng không vững, loạng choạng lùi hai bước, dựa trên tảng đá to ở phía sau.
Y rốt cuộc nhìn nàng một cái, tựa như đêm họ chia cách, nhưng thần sắc của Trường Ý đã hoàn toàn bất đồng rồi. Y nhìn chằm chằm nàng, vừa xa lạ vừa lãnh đạm, y nâng tay, ngón tay thon dài lướt qua vành tai nàng, kéo lấy một lọn tóc, ngón tay tựa như lưỡi đao sắc bén, khẽ động một cái, lọn tóc của nàng lẳng lặng rơi xuống đất.
Y cắt đứt một lọn tóc của nàng, nói với nàng:
"Ta đến để phục thù."
Lần này, ta đến để làm tổn thương nàng.
Kỷ Vân Hòa lĩnh ngộ được ý tứ của Trường Ý, nhưng nàng không nói gì.
Lúc này, trời đã trắng phau như bụng cá, dãy núi xa xa, một tia nắng đột nhiên chiếu xuống tảng đá to trên núi này, ánh mặt trời chầm chậm chiếu lên sau lưng Trường Ý.
Ngược nắng, nên nàng không nhìn rõ mặt y, đến khi mặt trời sáng dần, chiếu lên vai nàng, Kỷ Vân Hòa đột nhiên cảm nhận được cơn đau kịch liệt truyền đến bên vai, tựa như bị người ta dùng kim châm nung đỏ đâm vào vậy, đau đến tận xương tủy.
Nàng lập tức dùng tay ôm lấy đầu vai, nhưng bàn tay ấy cũng lập tức chịu cơn đau giống vậy, nàng vừa xoay đầu, khi nhìn thấy bàn tay mình, lập tức kinh ngạc mà cơ hồ quên cả cơn đau.
Ánh mắt của Trường Ý lúc này rơi trên bàn tay nàng.
Ánh ban mai bao trùm khắp nơi.
Phần lớn thân nàng đứng dưới thân ảnh của Trường Ý bị y chắn đi ánh sáng, mà chỉ có đôi tay bị mặt trời chiếu vào, như bị ánh nắng khoét đi da thịt, chỉ còn lại xương trắng......