[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Chương 58 : Không Đáng Sợ Bằng Lòng Nàng

Ngày đăng: 12:55 19/04/20


Kỷ Vân Hòa ngẩn người nhìn bàn tay mình, thậm chí quên cả cơn đau kịch liệt này.



Xương trắng bị ánh mặt trời tróc đi máu thịt chuyển động một cái trong không trung, nàng đưa tay vươn ra ngoài thân ảnh của Trường Ý……



Rốt cuộc, bộ phận lộ ra ngoài ánh nắng, máu thịt đều biến mất. Từ ngón tay đến bàn tay, cổ tay……cho đến cả cánh tay.



Cảnh tượng kì lạ này khiến nàng có chút thất thần, đau đớn không thể đánh thức được lý trí của nàng. Gần sáu năm, nàng chưa nhìn thấy qua ánh mặt trời, giờ này khắc này, nàng đem theo những khao khát không thể nói rõ được, nhìn xương trắng lộ dưới nắng ban mai, dường như ánh dương này đã tróc đi máu thịt nàng, dùng cơn đau này thiêu rụi khí tức ở trong ngục tù kia, khiến linh hồn nàng lần nữa sống lại……



Nàng thậm chí khẽ bước sang bên cạnh một bước, muốn khiến cho mặt trời rọi lên càng nhiều bộ phận trên người nàng, nhưng khi nàng bước thêm một bước nữa, bàn tay còn lại của nàng đột nhiên bị người khác bắt lấy, Kỷ Vân Hòa lần nữa bị kéo về, núp trong thân ảnh to lớn của Trường Ý.



Thân thể Trường Ý cơ hồ chắn hết ánh sáng cho nàng, dưới ánh sáng chiếu ngược, đôi mắt lam của y vẫn sáng trong, dường như trong đôi mắt ấy chứa đựng ánh sáng đến từ biển sâu.



Y nâng tay giữ lấy cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu nhìn y, động tác không còn giống như năm ấy ở trong ngự yêu cốc một mực giữ lễ nữa.



“Nàng đang làm gì?” Y hỏi nàng, ngữ khí không hiền lành, có chút đem theo tức giận “Nàng muốn tự giết chính mình ư?”



Kỷ Vân Hòa nhìn Trường Ý, nàng cảm nhận được sự tức giận của y rồi, nhưng có chút không hiểu vì sao y lại tức giận. Kỷ Vân Hòa không thoát khỏi giam cầm của Trường Ý, nàng dường như nhàn rỗi nhìn y, khóe môi thậm chí vẫn đem theo vài phần cười khẽ.



“Tại sao phải tức giận?” Giọng nàng suy nhược nhưng từng chữ rõ ràng “Ngươi nói, muốn đến tìm ta phục thù, là vì một kiếm của ta năm đó đâm ngươi, trong lòng vẫn còn ghi hận. Cư nhiên như thế, ta tự tìm đường chết, ngươi phải vui mừng mới phải.” Nàng nhìn y, không nhanh không chậm hỏi “Tại sao phải tức giận?”



Trường Ý trầm mặc nhìn nàng, nghe giọng tùy ý của nàng, nhìn thấy vẻ lười biếng trong mắt nàng, cảm nhận được nàng không để ý, không quan tâm. Tay y quét qua cằm nàng, chuyển xuống bóp lấy cổ nàng. Y cúi xuống gần bên vành tai nàng, thì thầm:



“Kỷ Vân Hòa, trước đây mạng của nàng là của ngự yêu cốc, trước ngày hôm nay, mạng của nàng là của phủ quốc sư, mà sau này, mạng của nàng là của ta.” Giọng của Trường Ý lãnh đạm “Ta muốn nàng chết, nàng mới có thể chết.”




(Hồi quang phản chiếu: hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời)



Sinh mạng của nàng, lần nữa tiến về phía trước, đi đến tận cùng.



Trong tình huống này, nàng nói chân tướng cho Trường Ý biết, lại có thể thế nào nhỉ?



Người cá đơn thuần này, bởi vì sự “phản bội” của nàng, mà tâm tính đại biến, đến khi cuối cùng y có thể trừng phạt “phạm nhân” như nàng, phạm nhân lại nói với y rằng, không phải vậy, nguyên nhân năm đó tất cả những việc ta làm đều là vì tốt cho ngươi. Nói xong liền buông tay rời khỏi nhân gian, như vậy Trường Ý sẽ phải thế nào đây?



Trong sinh mạng của nàng, vốn dĩ đã rất ngắn rồi, nếu đã ngắn ngủi như thế, làm thêm vài việc tốt vậy……



Nàng cong lưng, nhìn máu xanh đen trên mặt đất, khàn giọng mở miệng: “Trường Ý, dáng vẻ hiện tại của ta, có lẽ rất xấu xí, rất đáng sợ nhỉ……”



Trường Ý trầm mặc một lúc, giọng nói cũng khàn khàn trầm tháp: “Không đáng sợ bằng lòng nàng.”



Nàng cúi đầu, dưới tầm che chắn của áo đen, khẽ cong khóe môi.



Nếu như trừng phạt nàng, có thể khiến Trường Ý thu được sự bình ổn và giải thoát trong nội tâm.



Như vậy……



Thì cứ vậy đi.