[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Chương 752 : Thuyết giải (2)

Ngày đăng: 12:55 19/04/20


Trời vừa tối, bên ngoài ngự yêu đài, gió tuyết đầy trời, trước mặt là một khoảng tuyết nguyên mênh mông, gió tuyết sau lưng, một mảng đại quân áo đen đè giữa đường chân trời, khiến cảnh sắc của gió tuyết càng thêm dày nặng và áp bức.



Trước ngự yêu đài, dưới cổng thành cực to, hai người cưỡi hai con ngựa, đi về hướng hàng vạn người ngựa.



Càng đi về trước, áp lực càng tăng.



Kỷ Vân Hòa cùng Trường Ý, một người chỉ vì nuốt giao châu mới có thể dựng lên thân xác rỗng mụcmột kẻ thân là yêu quái nhưng lại không có nội đan. Bọn họ băng qua gió tuyết, dừng trên tuyết nguyên. Người ngựa bên đối phương vẫn chưa đến, nàng đưa mắt nhìn sang Trường Ý bên cạnh.



"Ngươi thực sự không lấy giao châu về sao?"



Trường Ý lườm nàng một cái, tóc bạc tung bay hòa cùng màu của tuyết trắng: "Không lấy."



Nàng cười nhìn y: "Bọn họ muốn động thủ bắt ngươi thì sao đây?"



"Không có giao châu, bọn họ vẫn không thể bắt nổi ta."



Người cá này đối với bản thân rất tự tin. Nàng quay đầu, nhìn về xa xa, tiếp: "Ngươi không phải là một kẻ nói dối, ta tin ngươi."



Trường Ý quay đầu, liếc nhìn nàng một cái, chỉ nhìn thấy thân hình gầy yếu của nàng giấu dưới lớp áo choàng xanh lam, nàng gầy yếu như thế, dường như chỉ cần gió tuyết này to thêm chút nữa, sẽ có thể thổi nàng đi mất, nàng kéo dây cương, khống chế con ngựa vì yêu khí phía trước mà có chút không yên: "Trường Ý, cảnh sắc này thật đẹp." Nàng nheo mắt nhìn gió tuyết trước mặt cùng khoảng đất mênh mông ở xa xa, "Ta đã rất lâu không bước ra cảnh sắc ngoài này rồi."



Nàng nói lời này, hệt như ngày trước, dường như không phải là đang ở nơi cá cược tính mạng của mình để đàm phán mà chỉ là ra ngoài hóng gió, ngắm cảnh, hoạt động thư giãn gân cốt thôi.



Trường Ý nhìn nàng, đáp: "Phải, rất lâu chưa được như thế rồi."



Y cũng rất lâu chưa được như vậy, ở dưới cảnh sắc mênh mông này ngắm nhìn nàng. Lần cuối cùng, đã là sáu năm trước, trên đường rời khỏi ngự yêu cốc, nàng đứng đối diện y, sau lưng là một mảnh truy binh, đến tận bây giờ y vẫn nhớ rõ cảm giác lạnh lẽo, đau đớn khi trường kiếm trong tay nàng đâm vào lồng ngực y, rõ ràng đến thế......



Mà nay, nàng vẫn đứng bên người y.



Trường Ý vốn cho rằng, cả đời này của mình sẽ không để nàng ra khỏi căn phòng kia, y vốn định sẽ giam nàng cả đời, cho đến khi thực sự nàng ngừng thở, không để nàng có cơ hội phản bội y thêm lần nào nữa.




"Nàng ta không nhất định muốn giết những ngự yêu sư có mặt các ngươi, nhưng nếu có hài tử song mạch mới sinh thì sao, thiên hạ lớn như thế, ngươi làm sao cứu bọn họ đây?"



Kỷ Vân Hòa trầm mặc một lúc: "Ta không biết. Nhưng càng vì như vậy, ta mới sẽ không thỏa hiệp với nàng ta. Nàng ta hôm nay có thể uy hiếp ngươi giết ta, hôm sau càng có thể uy hiếp ngươi tự giết mình, có thể thần phục nàng ta một lần, nhưng khát vọng vĩnh viễn là vô tận."



Lời nàng vừa dứt, vô số người trong trận bước ra, băng qua mười mấy người cưỡi ngựa, Ân Ngữ xoay đầu nhìn......



"Ta nguyện ý gia nhập cõi Bắc."



"Ta nguyện ý gia nhập cõi Bắc......."



Mấy người, mấy chục người, mấy trăm người, vô số quân binh sau lưng các ngự yêu sư bước ra, đứng trước mặt Kỷ Vân Hòa cùng Trường Ý, không ai cản những người rời đi kia.



Những thời, đội quân đen kia rã ra.



Gió to cùng tuyết trắng của cõi Bắc phủ qua lưng mỗi người, Kỷ Vân Hòa nhìn họ, đột nhiên cong môi lộ ra một nụ cười khẽ.



Nàng xoay đầu nhìn Trường Ý. Chỉ nhìn thấy y cũng đang lẳng lặng nhìn nàng. Trong đôi đồng tử lam băng kia, dường như chỉ có nụ cười của nàng.



"Trường Ý......" Nàng khẽ gọi y một tiếng.



Gió to quấn lấy áo choàng của nàng, khiến áo choàng trong gió phấp phới thành một cái chong chóng.



Bên tai nàng không có bất kì tiếng xì xầm nào, thậm chí đến giọng nàng cũng không nghe được nữa——



Trường Ý......Đây là việc cuối cùng ta có thể giúp chàng rồi......



Nàng xoay người ngẩng đầu nhìn gió tuyết cùng bầu trời dần sáng lên, đây là cảnh sắc cuối cùng nàng nhìn thấy