[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)
Chương 76 : Quy khứ
Ngày đăng: 12:55 19/04/20
Trong lúc gần chết, Kỷ Vân Hòa cảm thấy bản thân bị người khác ôm lấy, hình như đang chạy trong gió tuyết hoang vu.
Trong thế giới của nàng, chỉ còn tiếng thở nặng nề.
Không dễ gì mới dừng lại, thế giới này lại rơi vào một mảng xì xầm, cái gì nàng cũng có thể nghe thấy nhưng đều không nghe rõ, vĩnh viễn đều đứt đoạn, lúc thì nghe được tiếng Lạc Cẩm Tang đang khóc, lúc lại nghe thấy giọng Khống Minh hòa thượng đang mắng. Còn có thể nghe thấy tiếng thanh loan an ủi Lạc Cẩm Tang.
Đúng rồi......thanh loan......
Nàng vẫn chưa nói cho nàng ta biết.
Kỷ Vân Hòa mơ mơ hồ hồ muốn mở mắt ra nhưng trước mắt là một mảng ánh sáng trắng, cái gì cũng không thấy, nàng chỉ cắn răng, cơ hồ thì thầm, bên môi nói chuyện mà bạch y nữ tử muốn nàng nói, cũng mặc kệ người nghe có đang bên cạnh nàng hay không.
Nàng cố gắng nói, cảm nhận gió lạnh đang quấn lấy người nàng, giúp nàng chắn bớt rất nhiều đau khổ, khiến nàng có thêm hơi sức: "Thanh loan......Trữ Nhược Sơ, thập phương trận......bị đại quốc sư sở hại......"
Nàng nói ra những từ ngắt quãng vô nghĩa.
Theo sau giọng nàng, gió sau lưng càng nổi lên mãnh liệt, thậm chí lay động cả tóc nàng, khiến nàng mở mắt ra.
Phía sau là Lạc Cẩm Tang khóc hồng cả mắt còn có gương mặt nghiêm túc của Thanh Cơ. Khống Minh hòa thượng cùng Trường Ý lúc này không biết đã đi đâu, chẳng qua, bọn họ không ở đây cũng tốt......
Nàng vừa nhận rõ người, gió sau lưng khẽ động, thổi lay cả trong góc giường, cảnh tượng kì lạ này khiến Lạc Cẩm Tang kinh ngạc đến quên cả khóc, chỉ đỏ mắt ngây người nhìn nàng: "Vân Hòa......tỉ đây là......"
Nàng không còn sức để giải thích với nàng ta, nàng của bây giờ, thân thể giống như bị cơn gió này khống chế, cơ hồ trở thành con rối gỗ của Trữ Tất Ngữ——thân thể nàng bị gió to quấn lấy, dường như nửa lơ lửng trên không trung.
"Thanh Cơ, Vân Hòa bị sao vậy?"
Thanh Cơ cũng nhíu mày nhìn Kỷ Vân Hòa nhưng không có cách nào giải thích với Lạc Cẩm Tang.
Khóe môi Kỷ Vân Hòa khẽ động, hoàn toàn không chịu sự khống chế của nàng mà nói ra một câu: "Năm đó Trữ Nhược Sơ không hề lừa ngươi."
Lời này càng khiến Lạc Cẩm Tang không hiểu nhưng lại khiến Thanh Cơ ngẩn người.
Trữ Tất Ngữ trong mộng kia dường như nhân lúc Kỷ Vân Hòa sắp chết, mượn sức gió khống chế cơ thể nàng. Giống như trong mộng, Trữ Tất Ngữ đem đôi mắt của mình cho nàng mượn, ở nơi đây, nàng ta lại chủ động mượn thân thể của nàng.
Nàng ta mượn miệng Kỷ Vân Hòa nói với thanh vũ loan điểu: "Hắn nói muốn đi cùng ngươi là thực sự muốn đi cùng ngươi, chỉ là hắn bị đại quốc sư lừa, thập phương trận đã giết chết hắn. Là đại quốc sư giết chết hắn."
Cho nên nàng không nói, không muốn nói, không dám nói.
Cho nên......đến tận lúc này, nàng mới nhìn thấy một màn này. Mới nghe thấy lời mình nói——
Trước giờ ta chưa từng phản bội chàng.
Nhưng tất thảy đều không sao rồi, nói hay không nói, cũng không quan trọng nữa. Người chết đèn diệt, nàng chết rồi, sẽ đem theo quá khứ tiêu tan.
Kỷ Vân Hòa nhìn ánh mặt trời sau lưng Trường Ý càng lúc càng chói mắt, cho đến khi xung quanh hóa thành một mảng trắng nhạt, bóng của Trường Ý cũng biết mất rồi. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời trống rỗng, nhắm mắt lại. Một đời này tính toán vì tự do, sinh tồn, tranh đấu, muốn ra ngoài, đến tận thời khắc này, nàng rốt cuộc cũng......
Yên tĩnh rồi.
Kỷ Vân Hòa chết rồi.
Một chuyện đương nhiên như thế nhưng khi Trường Ý nhìn thấy nàng cuối cùng cũng nhắm mắt, khép miệng lại, sau đó......ngừng thở. Y đột nhiên cảm nhận được cơn đau rõ ràng đến tê tâm liệt phổi, tựa như một khối băng lạnh bỗng công kích vào, một cây rìu sắt vô cùng nóng bỏng xuyên sâu qua phổi, đâm nát lục phủ ngũ tạng của y, cuối cùng dừng lại trong lồng ngực y.
"Thình thịch."
Đầu rìu biến thành hàng ngàn hàng vạn cây kim đâm vào huyết quản y, trước giờ y chưa từng nghe rõ tiếng tim mình đập như thế.
"Thình thịch."
Tim y đang bị kim nhọn đâm vào, đập chậm như vậy lại kinh tâm động phách.
Kỷ Vân Hòa chết rồi.
Đây là một chuyện thực.
Giao châu của y đã từ thân thể tử vong lơ lửng bay ra, ẩn ẩn hiện hiện, mang theo hơi ấm còn sót lại của người nọ, quay về cơ thể y. Độ ấm còn sót lại dường như muốn đốt cạn huyết dịch y.
Trong khoảnh khắc này, Trường Ý chợt cho rằng, bản thân hình như......
Cũng chết rồi.