[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Chương 77 : Vong Cố

Ngày đăng: 12:55 19/04/20


Người trên giường sớm đã không còn thở, gò má hốc hác giờ đây lại phủ thêm một tầng trắng xanh.



Trong phòng chỉ còn tiếng nghẹn ngào ẩn nhẫn nước mắt của Lạc Cẩm Tang, mà nói ra người khó chịu nhất lúc này chỉ ngây ngốc đứng một bên, không hề động đậy.



Khống Minh nhìn bóng lưng của Trường Ý, không dám đưa tay chạm vào người y. Chỉ thấp giọng nói: "Chọn ngày hạ táng nàng ta đi."



"Hạ táng gì chứ!" Lạc Cẩm Tang xoay đầu, đôi mắt đỏ hồng, hung hăng trừng Khống Minh, "Ta không tin! Ta không tin! Nhất định vẫn còn có cách khác! Lâm Hạo Thanh kia chẳng phải bị bắt rồi sao, Vân Hòa nhất định là vì trúng độc năm đó của ngự yêu cốc nên mới thế này! Ta đi tìm hắn, để hắn trị khỏi cho Vân Hòa!"



Nàng nói xong, lập tức đứng dậy, cất bước muốn xông ra ngoài.



Khống Minh hòa thượng nhíu mày, giữ lấy cánh tay nàng: "Ta khám bệnh cho nàng ta nhiều ngày như vậy, độc kia sớm đã không còn rồi! Nàng ta là vì thân thể đã hư hao quá nhiều......"



"Không phải!" Lạc Cẩm Tang hất tay Khống Minh ra, "Không phải! Nhất định vẫn còn cách cứu!" Nàng đẩy hắn ra, chạy ra ngoài.



Mày Khống Minh nhíu chặt, muốn đuổi theo nàng nhưng suy nghĩ vừa chuyển lại nhìn thấy bóng lưng không hề cử động của Trường Ý. Lòng hắn lập tức trầm mặc, dù sao trong ngự yêu đài, Lạc Cẩm Tang chạy đi ồn ào lớn thế nào cũng không xảy ra chuyện gì, ngược lại là người cá này......



Yên tĩnh quá mức khác thường.



"Trường Ý." Khống Minh gọi y "Người chết như đèn diệt......"



Trường Ý như cũ không có phản ứng gì.



"Trường Ý......" Khống Minh rốt cuộc không nhịn được mà chạm vào y.



Bị người khác chạm vào, Trường Ý lúc này mới hồi thần lại, y xoay đầu, nhìn Khống Minh một cái, lúc này Khống Minh mới thấy, sắc mặt của Trường Ý còn nhợt nhạt hơn cả người đã khuất nằm trên giường kia.



Thần sắc y tê liệt, trong đôi đồng tử lam băng kia, lúc này trở nên xám xịt vô thần, những người khác chưa từng thấy qua, nhưng hắn đã gặp qua, sáu năm trước, sau khi hắn cứu y từ trong dòng sông chảy xiết kia, lúc y mở mắt, cũng là ánh mắt thế này.



Trống rỗng, vô thần. Hệt như một hài tử bị bỏ rơi, không ai giúp đỡ, không chỗ nương tựa.



Khống Minh nhất thời cũng không biết phải nói thế nào. Nếu an ủi y, hắn chưa từng làm qua, nếu bảo y đối diện với thực tại, lời này lại quá tàn nhẫn. Khóe môi hắn mấp máy, cuối cùng vẫn trầm mặc thở dài một tiếng.




Nhưng y vẫn thất bại rồi.....



Dù có cô lập đảo Hồ Tâm này bao nhiêu, phong ấn lầu các này dày thế nào, y giám sát tỉ mỉ, cẩn thận ra sao. Y vẫn không giữ được nàng lại......



Gian phòng yên ắng hồi lâu, cuối cùng, chỉ nghe thấy Trường Ý run rẫy nói:



"Nàng tự do rồi......"



Hệt như gió tuyết cõi Bắc này, thoải mái lơ lửng giữa đất trời, thuận theo gió mà bay đi, không chịu bất kì ràng buộc nào.



......



Giữa tuyết to dày đặc, Lạc Cẩm Tang đi vào như một cơn lốc, điên cuồng đi về địa lao giam giữ Lâm Hạo Thanh. Trong lúc khẩn trương thậm chí quên cả ẩn thân, trực tiếp xông vào địa lao, người gác cửa vốn muốn chặn nàng lại, nhưng nhìn thấy nàng cũng không thực sự chặn lại, chỉ hô hai tiếng, theo sau nàng tiến vào.



"Lạc cô nương! Lạc cô nương! Ngươi muốn gì chỉ cần nói với bọn cấp dưới một tiếng là được a!"



Lạc Cẩm Tang cũng không quay đầu lại, đi thẳng đến nơi sâu nhất trong địa lao——nhìn về hướng địa lao giam Lâm Hạo Thanh.



Địa lao âm u ẩm ướt, cõi Bắc rất lạnh, trên mặt đất trong ngục kết chút băng, Lạc Cẩm Tang chạy nhanh, có lúc loạng choạng hai bước ngã xuống, chật vật chạy đến trước cửa ngục, nàng đẩy cửa ra, ra lệnh cho nam tử ngồi bên trong: "Mau đưa giải dược ra!"



Nam tử áo xanh trong ngục khẽ quay đầu nhìn nàng, bị giam vài ngày, cũng không thấy hắn có chút hỗn loạn nào, hắn trấn định hỏi nàng: "Giải dược gì?"



"Giải dược trên người Vân Hòa! Lão cốc chủ hạ độc trên người tỉ ấy! Nay tỉ ấy sắp chết rồi......" Nàng hoảng loạn nói.



Nam tử nghe xong, lúc này thân hình khẽ động, lập tức đứng lên.



"Ngươi nói cái gì?"



"Vân Hòa......Kỷ Vân Hòa tỉ ấy......chết rồi......"