Ngự Nữ Tâm Kinh
Chương 46 : Mị thuật (Hạ)
Ngày đăng: 02:51 19/04/20
Nhạc Nhạc chưa kịp ngồi xuống, Điền Thăng đã tiến lại gần, hướng tới Yến Vô Song đang ẩn sau lưng gã nói: "Yến Vô Song, chúng ta lại giáp mặt nhau rồi!".
Nhạc Nhạc kéo Vô Song ra phía trước, cười nói "Điền huynh, mấy ngày không gặp, trong tâm nàng thực tưởng nhớ huynh rất nhiều. Song nhi của ta cũng thường nói chuyện về huynh, nói huynh thực là một anh hùng hảo hán, thường khi đánh nàng cũng không dụng toàn lực, hà hà, thực hay, thực tốt! Song nhi, ra chào Điền anh hùng đi nào!"
Yến Vô Song nghe thấy Nhạc Nhạc giở giọng trào lộng gây bất lợi cho Điền Thăng, trong lòng vô cùng cao hứng, dũng khí khởi phát, cất tiếng: "Ngươi khỏe chứ, lâu rồi không gặp! Xin hỏi kiếm ta có việc gì?"
Ngữ khí của nàng ta cứ như thật sự cũng không quen biết Điền Thăng vậy. Hơn nữa, thanh âm đầy vẻ rụt rè, e lệ, khiến nam nhân nghe được, thật chỉ muốn ra sức bảo hộ cho kẻ liễu yếu đào tơ.
Điền Thăng nghe vậy lại tức điên lên, chỉ muốn quát tháo một hồi, cuối cùng cố nhẫn nhịn hét lớn: "Ngươi tự minh bạch trong lòng, Yến Vô Song, không đạt được mục đích, ta không thể để ngươi đi được!"
Nhạc Nhạc cười lớn xen vào: "Oa, huynh muốn cướp Song nhi của ta à, đừng có trắng trợn như thế chứ, có phải bởi vì phu thê hai chúng ta biết được bí mật của ngươi, nên nhất định phải cướp Song nhi của ta mới được ư?"
Yến Vô Song thấy Nhạc Nhạc hiện nụ cười chế nhạo, biết rằng gã đang giở trò diễn kịch lộng người, nên cũng cùng Nhạc Nhạc đóng cho tròn vai diễn, tạo thành màn kịch hay, vì vậy đột nhiên giở giọng khóc lóc: "Ta không muốn làm tiểu thiếp của ngươi, ngươi cũng không thể ép buộc ta. Ta chỉ yêu một mình Nhạc Nhạc ca. Ngươi bước đi, đừng đi kiếm ta nữa. Chuyện bí mật của ngươi ta sẽ không hé môi với ai!"
Điền Thăng khẩn cấp, chỉ mong sớm giải thích, nhưng lại nghe thấy Nhạc Nhạc lớn tiếng: "Xin mọi người nghe một tiếng. Phách vương kiếm chục năm không ra giang hồ, sau khi làm ra một việc xấu xa, bị chúng ta nhìn thấy, liền muốn bắt Song nhi để uy hiếp ta. Oa, thật chẳng có thiên đạo gì hết !"
Đám võ lâm nhân sĩ, căm phẫn trước hành vi cướp người của Điền Thăng, liền nhao nhao nghị luận: "Ai da, quả nhiên là vậy. Trước đây ta nghe bằng hữu nói Phách vương kiếm truy tầm một mỹ nữ, ta không thể tin, hôm nay cuối cùng đã chứng thật việc này." "Cũng nhân việc này, những ngày qua, nghe nói có nhiều thôn nữ bị hại trên đường làng. Có người nhìn thấy hung thủ sử dụng Phách vương kiếm đó."
"Cũng có vài người nói rằng, tại sao Phách vương kiếm Điền gia phải che đậy nhiều việc, đó là bởi vì chúng đã đem nhiều nữ nhân mà nam nhân Điền gia lùng bắt được trên giang hồ giấu đi!"
Điền Thăng đại nộ phản bác: "Ngươi nói nhăng cuội. Đừng có nghe chúng nói càn, không phải như vậy".
Tòa lầu đột nhiên yên lặng như tờ, chỉ trừ một người không hiểu chuyện gì diễn ra chính là gã Bảo Phương đang rơi vào trạng thái mê đắm, kỳ dư những người khác đều dán mắt vào Nhạc Nhạc và Tiểu Chi, một số người rõ ràng minh bạch đó là phản ứng của việc lên tới cao trào, ghê thật! Một số người lại không biết biểu tình đó là gì, chỉ biết giương mắt nhìn gương mặt mê đắm, ngập tràn hạnh phúc của Tiểu Chi thực sự đang long lanh nhãn lệ, thân hình run rẩy, thật là mê hoặc!
Nhạc Nhạc thấy mục đích đã thành công mỹ mãn, nhẹ nhàng thức tỉnh Tiểu Chi khỏi đợt cao trào, giúp nàng kín đáo mặc lại quần trong, quần ngoài, rồi tự mình cũng kín đáo kéo lại chiếc quần gấm thêu kim tuyến. Tiểu Chi toàn thân mềm nhũn vô lực, không thể trở mình, ngồi mặt kề mặt trong lòng Nhạc Nhạc, cất giọng nhu mị: "Công tử, hãy đưa thiếp đi cùng, thiếp thực ra là một cô nương của kỹ viện, được Bảo Phương dùng năm ngàn hai trăm lượng chuộc thân ra. Thiếp cũng có chút vốn, sẽ hoàn trả lại hắn để được công tử mang thiếp đi cùng, được không. Có là nô bộc hay tì nữ thiếp cũng cam tâm tình nguyện! Công tử…".
Thấy Nhạc Nhạc có vẻ do dự, nàng vòng đôi tay ngọc trắng muốt thanh tú quanh cổ hắn, thống khổ hôn Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc giúp nàng lau đi những giọt nước mắt nói: "Ta không quản nàng trước đây đã làm gì, chỉ cần nếu là nữ nhân của ta thì nhất định phải nghe lời ta, cũng không cho phép cùng nam nhân khác tương hảo. Bằng không ta không thể với nàng ở cùng. Đó là quy định phải theo, nàng nếu đồng ý, ta đưa nàng đi cùng !"
Tiểu Chi nghe xong thật đại hỷ, không ngờ điều kiện lại chỉ có vậy, nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ, gật đầu toét miệng cười sung sướng: "Ha, đa tạ công tử, thiếp đồng ý, thiếp đồng ý! Tiểu Chi cao hứng quá!".
Thanh âm tràn đầy hưng phấn của nàng thật lớn, cuối cùng cũng thu hút mục quang của Bảo Phương quay lại nhìn, chỉ thấy Tiểu Chi từ trong bao phục của mình, lấy ra một xấp ngân phiếu, rút ra đúng một vạn hai ngàn lượng, số ngân phiếu còn lại đặt vào tay Nhạc Nhạc. "Công tử trước tiên cầm giúp thiếp cái này!". Tự nhiên nhận một đống tiền, Nhạc Nhạc cười khổ, không làm khác được đành cầm giúp nàng cho vào trong bao phục, mang theo mình rồi cất bước theo sau nàng.
Bảo Phương vẻ như cũng đã minh bạch được đôi chút, chỉ nghe Tiểu Chi nói: "Bảo công tử, cảm tạ huynh đã chuộc thân cho thiếp. Đây là một vạn hai ngàn ngân lượng, trả lại huynh tiền chuộc thân. Thiếp sau này đi theo vị công tử đây, xin hãy nhận lấy!"
Bảo Phương sắc mặt trắng bệch, nửa ngày sau mới lúng túng cười nói: "Tiểu Chi à, nàng đã muốn cùng Vương công tử đây, ta cũng không ngăn cản nàng. Số tiền này ta cũng không cần. Nàng đã phụng bồi ta vui vẻ trong sáu bảy ngày qua, hắc hắc, cũng đáng đồng tiền bát gạo!"
Tiểu Chi sắc diện đỏ hồng lan tới tận mang tai, lo sợ nhìn Nhạc Nhạc, thấy Nhạc Nhạc gật đầu tỏ vẻ khích lệ nàng, trong lòng không còn cảm thấy lo lắng nữa, chuyển qua căm hận Bảo Phương, băng lãnh nói: "Ta cũng không muốn thiếu nợ ai, vì thế mời Bảo công tử nhận lấy!", nói xong ném tập ngân phiếu vào người Bảo Phương, chuyển thân tới cạnh Nhạc Nhạc, ôn nhu nói. "Công tử, bao phục để Tiểu Chi tự mang, huynh hãy ngồi nghỉ ngơi, để Tiểu Chi được phục thị huynh!", thanh âm ngọt ngào kiều mị, trong đó chứa đựng siết bao tình thâm, ái luyến như quấn lấy thân hình Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc cảm thấy tâm tình rất tốt, cười nói: "Đa tạ Bảo công tử bỏ qua không chấp, ta thật chẳng khách khí, oa, đồ ăn đã tới rồi, chén thôi", mọi người không lý gì tới Bảo Phương nữa, tiếng nói cười vui vẻ lại vang lên không ngớt.
Nhạc Nhạc đang một mình nhàn nhã đi dạo, vô tình nghe thấy từ bên trong có tiếng cãi cọ nhau, tiếng cười sắc nhọn, tiếng khóc kỳ quặc liên miên không dứt. Một lúc sau thấy Bảo Phương nhếch nhác đang dẫn tam nữ sắc diện ai oán li khai Vọng Giang lâu, nhìn Nhạc Nhạc vừa giận vừa sợ, không hiểu tại sao đám nữ nhân không còn bị minh mê hoặc nữa, cũng không hiểu tại sao chỉ sau dăm câu ba điều mà người đẹp quyến rũ nhất trong số bốn nữ nhân của mình là Tiểu Chi lại không đi theo, lại càng không hiểu nổi vì sao tam nữ còn lại trên mặt đầy vẻ bi thương ai oán, nhìn hắn thì lạnh lùng xa lạ!