Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 47 : Hoàng Thành (Thượng)

Ngày đăng: 02:51 19/04/20




Phúc tại hống, vận tại khí - Cẩu niên cát tường, bái niên lâu



Lúc đến đò ngang, Quan Thái cùng Nhạc Nhạc phân khai đường đi. Quan Thái đi theo đường thủy đi về hướng tây nam đến Nam Lăng. Nhạc Nhạc đưa cho hắn năm ngàn lượng bạc, Quan Thái chỉ cười nói :"Cám ơn ngươi, Nhạc Nhạc. Sau khi ta tìm được sư tỷ, nói rõ ràng mọi chuyện, ta sẽ đến hoàng thành tìm ngươi. Nhạc Nhạc cười nói :"A, tốt, vắng đi ngươi việc bảo tiêu này ta còn không quen, đi đường cẩn thận". Quan Thái vẫy tay chào tạm biệt Nhạc Nhạc cùng chúng nữ, đứng ở cuối thuyền mãi đến khi biến mất cuối con nước.



Nhạc Nhạc bao toàn bộ khoang thuyền, đưa cho thuyền gia(chủ thuyền) một trăm lượng bạc. Thuyền gia cao hứng mắt sáng bừng, những nếp nhăn ngăm đen tầng tầng lớp lớp cũng dãn ra không ít. Chúng nữ ngồi trong khoang thuyền nói chuyện cười đùa vui vẻ. Nhạc Nhạc không thích ngột ngạt, đi ra bồi tiếp thuyền gia nhàn đàm.



Thuyền gia thấy Nhạc Nhạc thích thú với cảnh sắc xung quanh, cười nói :"Công tử gia lần đầu đến Giang Ba sao. Hàng năm khách du ngoạn qua đây rất nhiều, khúc Giang Tây liền với Hoàng Sa Quan, phía đông giáp với Mộng Giang, kéo dài đến biển Lam Loan, đã nuôi sống không ít người". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn



Nhạc Nhạc cười nói :"Thuyền gia, sao lại có người gọi nó là Ly Nhân Hà, có người gọi nó là Ly Nhân Giang?"



nl.Thuyền gia cười nói :"Công tử gia có chỗ không biết, chúng dân địa phương chúng ta từ thời tổ tiên, nơi này gọi là Li Nhân Giang. Bởi vì từ lúc Phong Nguyệt Quốc lập nước đến nay, do hoàng thành đứng đầu đô thành, mỗi lần xuất chinh, đều có vô số phu thê thanh xuân chia lìa. Nam nhân chết trận nơi sa trường, phu thê từ nay về sau âm dương cách biệt. Mặt nước bình lặng kia trở thành nơi chia cắt những đôi tình nhân nam nữ. Tự nhiên có người gọi nó là Li Nhân Hà"



(Ở Trung Quốc, Giang và Hà đều nghĩa là sông nhưng phân theo địa lý từng vùng mà gọi. Người phương nam gọi là Giang còn người phương Bắc gọi là Hà. Con sông này ở phía nam nên gọi là Li Nhân Giang, song nó cũng là nơi chia lìa các cặp vợ chồng ở Phong Nguyệt Quốc(phương bắc) nên tự nhiên có tên khác là Li Nhân Hà).kien



Nhạc Nhạc gật đầu, có chút thê lương nói :"Nơi này oán khí nặng nề, trên mặt nước cũng có rất nhiều giấy tiền cùng tế văn, Li Nhân Hà cũng xác đáng như tên gọi của nó vậy"



Thuyền gia cũng đồng cảm thở dài :"Đúng vậy, hàng năm vào quỷ tiết( vào ngày rằm tháng 7) mực nước sông này đều dâng cao. Nghe nói nước mắt cùng tiếng khóc than nơi đây truyền tới tận hoàng thành. Người xem, trên thuyền lớn đằng kia chẳng phải đang có phụ nhân tế bái đó sao?"



Nhạc Nhạc nhìn theo hướng ông ấy chỉ, quả nhiên thấy một chiếc thuyền lớn, đầu thuyền cắm một lá hoàng kỳ, trên đó có một chữ "Mộc" rất to. Đầu thuyền có một thiếu phụ áo trắng, dung nhan ảm đạm, trong tay phảng phất một chút vàng mã cùng giấy tiền. Chỉ tiếc khoảng cách quá xa, Nhạc Nhạc cũng không thấy rõ dung mạo, chỉ thấy nàng phong tư dụ nhân, vóc dáng xinh đẹp
Nhạc Nhạc cười nói :"Ta là người có danh tiếng sao?"



"Hẳn là rất nổi danh rồi. Trước tiên là đoạt người trong bữa tiệc mừng thọ của Vu thế gia, sau đó trên lôi đài giết hộ pháp Thanh Nhãn Thư Sinh của Vạn Lí Minh, toàn diệt Song Hà Bang, hí lộng Phách Vương Kiếm, chỉ cần ai làm bất kỳ việc nào trong đó cũng đủ nổi danh rồi"



"Nổi danh không phải việc ta hy vọng, có nhiều chuyện là bất đắc dỹ, chỉ cần ta cao hưng, không quản người khác nói như thế nào"



Thải Vân nhảy đến ôm lấy Nhạc Nhạc cười nói :"Ca, ta giết chín người, lợi hại không." "Ta giết ... " "Ta cũng giết ....".



Hắc y thiếu niên nhìn mấy kỳ nữ, chỉ lắc đầu nói :"Ta đi trước, gặp lại ở hoàng thành"



"Không đi cùng nhau sao?"



"Ta còn muốn sống thêm vài năm nữa, chỉ e không nhịn được mỉm cười với mấy người đàn bà của ngươi". Thiếu niên vừa nói đã biến mất tại phương xa



Nhạc Nhạc nhìn bóng lưng cô độc mà quật cường của hắn, lắc đầu nhỏ giọng than. Giang Tiểu Vi nói :"Ca, ta hiểu được thiếu niên kia rất cô đơn, rất muốn kết giao bằng hữu. Chỉ là e sợ cái gì đó ... Chẳng lẽ hắn có kẻ thù rất cường đại sao?"



"Có lẽ vậy, chúng ta đi!"