Ngự Tiền Thị Vệ Của Trẫm

Chương 9 :

Ngày đăng: 18:31 19/04/20


“Dục Kỳ, lại đây!” Lôi Thế Hiên mãnh ngoắc y, khóe miệng Tiêu Dục Kỳ co giật, miễn cưỡng đi qua, còn nhặt khỏa cầu đang nằm trên đường lên.



Y đi tới trước mặt thiếu nữ, đem cầu trả lại cho nàng.



“Đa tạ ngươi”. Nàng nói lời cảm tạ, vươn cánh tay nhỏ bé tiếp nhận.



“Tham kiến Thái tử điện hạ, Hoàng hậu nương nương, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”. Y quỳ xuống hành lễ.



Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt nhìn y rõ ràng viết không chào đón, Tiêu Dục Kỳ biết mình là khách không mời mà đến, xấu hổ đứng lên.



Lôi Thế Hiên đi đến bên cạnh y, dưới ánh mắt chú mục hiếu kỳ của thiếu nữ mà kéo tay y, đến trước bàn.



Hắn bảo y ngồi xuống, Tiêu Dục Kỳ nhìn biểu tình hoàng hậu một chút, lắc lắc đầu không dám ngồi.



“Hoàng nhi, ngươi sao không gọi Kha tiểu thư lại đây ngồi?” Hoàng hậu lạnh lùng mở miệng.



Tiêu Dục Kỳ quay đầu nhìn về phía ‘Kha tiểu thư’ mà nàng nói — chính là vị thiếu nữ ngoạn cầu kia.



Lôi Thế Hiên liếc mắt nhìn mẫu thân mình một cái, trên mặt nở nụ cười thân thiết, đối Kha tiểu thư nói:



“Kha tiểu thư, thỉnh qua đây ngồi”.



“Được…” Kha tiểu thư khuôn mặt ửng đỏ, đi qua.



“Dục Kỳ, ngồi xuống đi”. Lôi Thế Hiên ấn y, thấy y vẫn là lắc đầu, hắn dứt khoát chính mình ngồi xuống trước, một tay kéo y lao đến trên đùi.



“A…” Tiêu Dục Kỳ lập tức kêu lên sợ hãi muốn đứng dậy, lại bị hắn dùng lực trụ ở trên đùi.



“Ngoan đi, ngồi hảo”. Lôi Thế Hiên giống như hống tiểu hài tử, ôm chặt y.



Y sợ hãi nhìn về hướng Hoàng hậu, không ngoài sở liệu mà thấy bà ta một bộ dáng muốn đem y bằm thây vạn đoạn.



Mà Kha tiểu thư cũng thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nhìn hai người họ.



Lôi Thế Hiên phát huy thái độ nhất quán không coi ai ra gì, vô cùng thân thiết ôm thắt lưng y, hỏi:



“Dục Kỳ, vừa rồi ngươi chạy gấp như vậy làm gì? Nhìn thấy ta ở gần bên cũng không đi tới”.



“Ta…”



Tiêu Dục Kỳ cả người đổ mồ hôi lạnh, như thế nào thái độ hắn lập tức xoay chuyển nhanh như vậy, vừa rồi còn cùng Kha tiểu thư kia nói nói cười cười, hiện tại coi người ta như không khí…Hơn nữa hắn làm trò trước mặt nhiều người như vậy ôm y, rốt cuộc có dụng ý gì a? Không phải là lại muốn làm ra vài sự tình kinh người chứ…



“‘Ta’ cái gì? Nói nha”.



“Ta…” Nếu y nói ‘Ta vừa rồi không có nhìn thấy ngươi’, có thể lừa dối qua, nhưng y lại thành thật đến mức ngay cả lời nói dối cũng biên không được, nguyên nhân chân chính lại không thể nói, y đành phải khốn quẫn mà cúi đầu.



“Ha hả…Ta đại khái đoán được là chuyện gì”. Lôi Thế Hiên cười điểm điểm mũi y.



Động tác này chỉ giữa tình nhân mới có, khiến cho Kha tiểu thư nhìn thấy lại là một trận không thể tin.



Hoàng hậu cũng sợ hãi hắn sẽ làm ra hành động ‘vượt rào’ gì, bà lạnh lùng mở miệng:



“Thái tử, Tiêu thị vệ còn có công tác phải vội, ngươi để y ly khai đi”.



Lời này thập phần ý tứ đuổi người, Lôi Thế Hiên nhẹ nhàng giương mi, cười nói:




“Ngoan … Thưởng cho ngươi nga…”



“Ách… A… A…!!”



Tiếng rên rỉ bi thiết lại thoải mái không ngừng từ phía sau bố liêm (rèm) thật dày truyền ra.



“Thế Hiên…”



“Ân? ”



Kích tình qua đi, Lôi Thế Hiên ôm y từ phía sau, thoải mái nằm trên giường, bờ môi hắn còn thấy chưa đủ mà vuốt ve da thịt rắn chắc sau lưng nhân nhi.



“Ngươi vừa rồi…Vì cái gì lại thân thiết với Kha tiểu thư kia như vậy…?” Tiêu Dục Kỳ thanh âm buồn bã hỏi, cuối cùng vẫn không áp được nghi vấn này.



“Thân thiết? Khi nào?”



“Chính là…Lúc ngươi xem nàng biểu diễn… Ngươi còn đối với nàng nở nụ cười…” Trong giọng nói có vị chua.



“Ha hả…” Lôi Thế Hiên không trả lời, mà là đắc ý cười.



“Sao… Làm sao vậy…” Tiêu Dục Kỳ quay đầu lại.



“Ai nha…Dục Kỳ của ta thật đáng yêu nga…” Lôi Thế Hiên sáp lại hôn y, người sau không được tự nhiên mà lui lại.



“Cái gì nha…”



“Ngươi ghen sao?” Hắn trêu chọc y.



Vốn muốn lớn tiếng nói “Không có”… Chính là…



Tiêu Dục Kỳ phát hiện chính mình quả thật là ghen tị…



“Ta… Ta không biết…” Y vội vàng quay lưng, tránh né ánh mắt trêu tức của hắn.



“Dục Kỳ?”



“Không… Không có việc gì, ngươi không muốn nói…”



Lôi Thế Hiên xoay y lại, mặt đối mặt áp chế y, nói:



“Ngoan nào…Ta chỉ là đóng kịch mà thôi, nữ nhân kia ta một chút hứng thú cũng không có, hiện tại ngay cả bộ dạng nàng dài ngắn ra sao đều không nhớ rõ”.



“Thật sự?” Y ngây ngốc hỏi.



“Thật sự.”



Lôi Thế Hiên cười cười, cúi đầu hôn y, tay lại trượt vào bên trong đùi y.



“Ngô!” Miệng Tiêu Dục Kỳ kêu lên sợ hãi.



“Ngươi thật sự rất đáng yêu…Lại làm một lần…”



“Không cần… Nha…”