Ngự Tiền Thị Vệ Của Trẫm

Chương 6 :

Ngày đăng: 18:31 19/04/20


Hương Phẩm lâu’, trong một tiểu sương phòng khác —



Hiểu Điệp trên mặt lộ vẻ tươi cười cứng ngắc, nhìn người khách nhân duy nhất đối diện bàn.



Làm cái gì? Điểm danh nói muốn nàng đến bồi, kết quả cư nhiên là làm loại sự tình này!



Khuôn mặt nam tử cao lớn trầm tư một chút để dốc sức đi một nước cờ (1), thân thủ từ trong hạp tử (cái hộp) lấy ra một quân cờ, đặt lên bàn cờ, sau đó ngẩng đầu.



“Đến ngươi”. Thanh âm trầm thấp lại không hề có cảm tình.



“Nga… Phải”. Hiểu Điệp lấy lại tinh thần, cũng hạ xuống một quân.



Có lầm hay không?!



Nàng trong lòng rống to, ta một hoa khôi xinh đẹp nhất, vậy mà phải suy bại đến mức vào đêm khuya bồi người ta chơi cờ! Này là thế đạo gì a! Cái người này ngươi muốn tìm người chơi cờ cư nhiên chạy đến kỹ viện! Muốn giỡn chơi có phải hay không a —!!



Sớm biết bồi Tiêu công tử kia còn tốt một chút…



Nàng khó chịu nghĩ.



Mà nam tử ngồi đối diện dường như cũng có nan ngôn chi ẩn (2) gì, thấp giọng thở dài một hơi.



(2) chuyện bí mật khó nói



Khai bao? Khai bao?



Đó là đối nữ nhân nói đi?



Tiêu Dục Kỳ đầu óc hỗn độn nghĩ.



Lôi Thế Hiên thừa dịp y phát ngốc, đã đem đùi y đặt trên vai mình, khiến cho tất cả bộ phận tối riêng tư của y đều triển khai ở trước mặt mình. Hắn nhớ kỹ trình tự trên sách chỉ dẫn, ngón tay bắt đầu vẽ vòng ở phụ cận tiểu cúc hoa phấn nộn kia.



Tiêu Dục Kỳ lập tức bừng tỉnh, nắm tay hắn kêu to:



“Chính là… Cái kia… Không phải hẳn là từ ta…”



“Từ ngươi cái gì?” Lôi Thế Hiên dừng lại, chọn mi nói.



Từ ta ở phía trên a!



Những lời này Tiêu Dục Kỳ không có can đảm nói ra.



“Chẳng lẽ ngươi muốn đi vào cái kia?” Lôi Thế Hiên thông minh tuyệt đỉnh, lập tức hiểu được.



Tiêu Dục Kỳ không dám nói “Đúng vậy”, đành phải cam chịu. (tội nghiệp thằng bé! =..=)



“Vì cái gì? Từ ta đi vào càng hợp tình hợp lý a”. Lôi Thế Hiên bá đạo nói.



Một chút cũng không hợp lý!
“Có… có thể …”



Lôi Thế Hiên gật đầu, hắn hít sâu, nâng căn bộ tiếp tục đẩy mạnh.



“A…” Biểu tình Tiêu Dục Kỳ rốt cục không chỉ có thống khổ, còn bao hàm khoái hoạt.



Đợi sau khi toàn bộ sáp nhập, Lôi Thế Hiên say mê thở ra một hơi.



“Bên trong thật nóng a…Thật chặt… Quá tuyệt vời…” Hắn tạm thời bất động, hưởng thụ cảm giác khoái hoạt khi hạ thể được vừa nóng vừa chặt bó buộc.



Trái lại Tiêu Dục Kỳ nhịn không được trước, y nhẹ nhàng lắc lư cái mông nhỏ rắn chắc.



Lôi Thế Hiên cười, hôn miệng y một cái.



“Phải động lạc…” Hắn nói xong, bắt đầu trừu thứ.



Một trận tiếng kêu ngâm nga sảng khoái vang lên, tiểu huyệt Tiêu Dục Kỳ cùng hắn nhất khai nhất hợp.



Lôi Thế Hiên tự mình khoái hoạt cũng không bỏ qua đối phương, hắn lắc lư cái mông, một bàn tay bao lấy nam căn Tiêu Dục Kỳ chà xát di chuyển lên xuống.



Trước sau đều bị kích thích, tiểu huyệt Tiêu Dục Kỳ co rút lại.



“A… Quá tuyệt vời… Dục Kỳ… Lại kẹp chặt một chút… A… Ta sắp chết…” Hắn vừa gầm nhẹ vừa gia tăng tốc độ.



“A… A… Ân…” Tiêu Dục Kỳ bị đâm ở trên giường nhất điên nhất điên, chỉ có thể phát ra đơn âm tiêu hồn.



Phốc xuy phốc xuy



Thanh âm thân thể ma sát cùng thanh âm rên rỉ thở dốc kết hợp lại, nghe cực kỳ *** tà.



Hạ thể bọn họ gắt gao tương liên, tần suất đong đưa càng lúc càng nhanh.



“A…”



Sau một trận run rẩy, bọn họ đồng thời đạt tới đỉnh điểm.



Lôi Thế Hiên một giọt ái dịch cũng không chừa lại mà quán nhập trong cơ thể y, Tiêu Dục Kỳ thì phun ra ở giữa bụng hai người.



“Hô… Hô… Hô…”



Hai người tận tình hoan du qua đi, gắt gao ôm nhau ngủ mê mệt…



Xong đời một chú cừu non! Cảm thán thay cho Kỳ ca, những ngày bình yên trong đời anh kể từ giờ phút này đã chấm dứt. Xin hãy dành cho anh một phút mặc niệm…



Thôi!



Từ giờ sẽ là thiên đường cho những ai thích món xôi đầy ú ụ thịt (ta cũng là một trong số đó)