Ngự Tiền Thị Vệ Của Trẫm
Chương 7 :
Ngày đăng: 18:31 19/04/20
” Dục Kỳ? Ngươi không sao chứ? Khá hơn chút nào không? ”
Tiêu phu nhân đem trà thủy đi vào gian phòng nhi tử.
Tiêu Dục Kỳ cứng ngắc mà úp sấp trên giường, miễn cưỡng cười trả lời:
“Nương… Thực xin lỗi, đã đỡ hơn một chút…”
“Ngươi coi sắc mặt ngươi kém như vậy, còn nói đỡ hơn một chút?” Mẫu thân y lắc đầu đi tới, ngồi xuống bên giường, quan tâm hỏi: “Buổi tối ngươi có ăn cái gì không sạch sẽ hay không? Làm sao hiện tại lại không xuống giường được?”
“Không có…” Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Dục Kỳ nóng lên một chút, nhớ tới nguyên nhân chân chính làm cho y không xuống giường được.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
“Dục Kỳ”. Là Tiêu Chấn Hải, trên tay ông cầm một cái tiểu hạp tử tinh xảo.
“Cha.”
“Lão gia.” Tiêu phu nhân đón lấy, giọng nói mang ý trách cứ: “Ta đã nói không nên dẫn nhi tử đi chỗ đó, ngươi xem hiện tại hại nó sinh bệnh”.
“Căn bản không phải chuyện đó mà”.
“Cái gì không phải? Chỗ không sạch sẽ kia…”
Tiêu Chấn Hải lười cùng bà tranh chấp, đem hạp tử đặt trên trà kỷ, sau đó đi đến trước giường, nói với Tiêu Dục Kỳ:
“Dục Kỳ, ngươi ngày hôm qua làm cái gì a? Có chuyện gì nói với cha đi…”
“Ta…” Sự tình như vậy là không có khả năng cùng cha mẹ thẳng thắn, chính là y trời sinh lại không nói dối, đành phải vùi mặt vào gối đầu, không dám gặp người.
Tiêu Chấn Hải phất tay, để Tiêu phu nhân rời đi, tiếp theo ông đến gần Tiêu Dục Kỳ, thấp giọng thần bí hỏi:
“Ngươi có phải hay không tối hôm qua miệt mài quá độ?”
Tiêu Dục Kỳ xấu hổ đến mức cổ đều đỏ, không thể tưởng được phụ thân lại hỏi y loại vấn đề này.
Thái độ y càng thêm khẳng định phỏng đoán của Tiêu Chấn Hải, ông cười cười, nói:
“Ai, này cũng không phải chuyện mất mặt, ngươi không cần sợ sệt… Cha cũng qua thời tuổi trẻ, biết loại cảm thụ này, bất quá về sau vẫn là khắc chế một chút thì tốt hơn, tránh khỏi phá hư thân thể”.
Phụ thân rốt cuộc đang nói cái gì a? Sự thật căn bản không phải như vậy… Tiêu Dục Kỳ bất đắc dĩ thở dài, để ông hiểu lầm cho xong, dù sao so với phát hiện ra y cùng Thái tử quan hệ không tầm thường còn tốt hơn…
Tiêu Chấn Hải vỗ vỗ đầu y, thân thủ cầm hạp tử trên bàn, nói:
“Đây là Thái tử điện hạ sáng nay sai người đưa tới.”
“A?” Vừa nghe thấy là người kia đưa tới, Tiêu Dục Kỳ vội vàng ngẩng đầu, lập tức hừ một tiếng — y làm ảnh hưởng đến miệng vết thương không ai thấy kia…
“Làm sao vậy?” Phụ thân hỏi.
“Ha ha… Không có việc gì…” Y chịu đựng đau đớn cười nói, vội vàng nằm úp sấp lại không dám tái động.
Phụ thân tiếp tục nói:
“Điện hạ tin tức khả linh thông, vừa nghe nói ngươi bệnh liền sai người đưa thuốc lại đây. Sứ giả điện hạ còn nói, điện hạ phân phó ngươi ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, chờ hết bệnh rồi hãy hồi cung”.
Khi Tiêu Chấn Hải nói lời này, trong mắt tràn ngập tình cảm kính trọng đối với Thái tử điện hạ.
“Nga…” Tiêu Dục Kỳ không biết nói gì cho phải, làm cho y thảm như vậy chính là điện hạ a… Y phải nói đa tạ sao… Thật mâu thuẫn.
“Được rồi”. Tiêu Chấn Hải để hạp tử bên gối đầu y, đứng dậy nói: “Ta còn phải đi binh bộ xem một chút, ngươi nghỉ ngơi đi”.
“Ân, cha ngài đi thong thả”.
Tiêu Chấn Hải đóng cửa lại, ly khai.
“Cho nên, ta sẽ thú thê, mặc kệ nữ nhân kia là ai, ta đều sẽ thú nàng…”
Tiêu Dục Kỳ ở trong đình viện bên ngoài điện đợi thật lâu, rốt cục nhìn thấy Lôi Thế Hiên đi ra.
Xa xa, y không nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn, trì độn như y, đương nhiên cũng không phát hiện được Lôi Thế Hiên cả người phát ra khí tức ngưng trọng.
Lôi Thế Hiên xuống cầu thang, thẳng tắp đi về phía y.
“Điện hạ, ngài…” Tiêu Dục Kỳ đang muốn chào hắn, đã bị mãnh lực kéo vào lòng đối phương.
Hai má Lôi Thế Hiên kề sát y, hắn tựa như đem khí lực toàn thân đều quán chú nơi cánh tay, ra sức ôm lấy y.
Tiêu Dục Kỳ rốt cục cảm thấy không bình thường.
“Điện hạ…” Y vuốt lưng hắn, nhẹ nhàng gọi.
Lôi Thế Hiên tách hai người ra, ngưng mắt nhìn y. Sau đó nhu tình mà ôm lấy khuôn mặt y, chậm rãi tới gần.
Tiêu Dục Kỳ như bị ánh mắt hắn thôi miên, có vài giây không nhúc nhích, mắt thấy bờ môi của hắn sẽ bao trùm lên, y đột nhiên bừng tỉnh — họ bây giờ còn đứng ở bên ngoài cung điện a!
Y cuống quít vặn vẹo cúi đầu.
Lôi Thế Hiên bất mãn nâng cằm y đem y xoay trở về.
“Điện hạ… Không cần ở…” Tiêu Dục Kỳ nói một nửa, lướt qua bả vai Lôi Thế Hiên, nhìn thấy Hoàng hậu đứng trên cầu thang, bên cạnh bà ta còn có hai cung nữ, đồng dạng tò mò nhìn qua đây.
Nàng đang lấy ánh mắt băng lãnh không tiếp thu nhìn chăm chú vào bọn họ.
“Điện hạ… Là Hoàng hậu…” Tiêu Dục Kỳ thấp giọng nhắc nhở.
Lôi Thế Hiên nghiêng đầu một chút, Tiêu Dục Kỳ vội vàng tránh thoát cái ôm của hắn, quỳ gối hành lễ.
“Vi thần tham kiến Hoàng hậu nương nương… Ách…” Y còn chưa nói xong, lại bị Lôi Thế Hiên kéo lên.
Lôi Thế Hiên liếc mắt với mẫu thân mình một cái, làm trò trước mặt bà và cung nữ, hai tay cố định mặt Tiêu Dục Kỳ, hơi hơi kiễng chân ấn môi lên.
Đương trường nghe được vài tiếng hít không khí.
Mắt Tiêu Dục Kỳ trừng lớn đến mức thiếu chút nữa rớt ra, mặc cho hắn đem đầu lưỡi luồn vào trong miệng mình, hoàn toàn quên phản kháng.
Lôi Thế Hiên nhắm mắt lại, môi lưỡi cùng sử dụng, vừa liếm vừa mút.
Đây là lần thứ hai hắn trước mặt mọi người hôn môi Tiêu Dục Kỳ, bất quá cùng lần ‘Tinh đình điểm thủy’ (5) hai năm trước dường như hoàn toàn bất đồng,
(5) chuồn chuốn lướt nước, hời hợt.
Lần này chính là một nụ hôn nồng nhiệt tràn ngập tình cảm mãnh liệt.
Hôn đủ, hắn rốt cục dời môi.
Tiêu Dục Kỳ vẫn còn trong trạng thái đờ đẫn, bất quá xem ra, chỉ sợ ngay sau đó sẽ ngất xỉu.
Lôi Thế Hiên hai tay đỡ lấy y, quay đầu nhìn mẫu thân. Thấy sắc mặt bà từ xanh mét vì khiếp sợ biến thành tím đen vì giận dữ, hắn khiêu khích mà hừ một tiếng, lôi Tiêu Dục Kỳ đang thần trí không rõ chạy ra.
“Hoàng… Hoàng hậu…?”
Cung nữ thấy bà toàn thân phát run, lo lắng hỏi han.
Hoàng hậu bị tức tới mức mạch máu nổi lên, hai mắt khẽ đảo, sau đó ngất xỉu…
“Nha! Hoàng hậu người tỉnh lại! Người đâu mau tới a!”
Hai cung nữ luống cuống tay chân mà đỡ lấy bà…