Ngự Tứ Lương Y
Chương 1 : Bí ẩn chốn trâm trạch
Ngày đăng: 00:52 22/04/20
Editor: Vện
Ầm ầm…
Tiếng sấm nơi chân trời rền vang đinh tai nhức óc, tia sét sáng rực rạch nát màn trời, soi rọi mặt đất.
Mấy bà đỡ chống chiếc ô giấy dầu cũ nát đội mưa băng qua kinh thành, mấy con phố, vài ngõ hẻm, gõ vội vào cửa lớn phủ Phượng thái y ở phía Đông phố La Hạng.
“Lão gia, đại thiếu gia, đại tiểu thư đã sinh, là một thiên kim.” Bà đỡ đến tiền viện, bẩm báo với hai nam nhân một già một trẻ đang đứng chờ.
Hai người nghe xong thì ngẩn người, lát sau vẻ mặt hiện lên nét kinh hoàng, không có chút vui mừng hay hoan nghênh một sinh mệnh mới chào đời.
Đại tiểu thư Phượng Vân Ninh của Phượng phủ nhờ bám vào thế tử của An Quốc công mà trở thành bìnhthê thế tử. Luật pháp đương triều không bắt buộc chỉ được cưới một bình thê, mà hôn sự của An thế tử vốn đã được định trước, đối phương cũng là tiểu thư cao quý nhà quan, nữ nhi Lộ Yên Nhiên của Lễ bộ Thượng thư.
Mà so với những tiểu thư khác trong kinh thành, Phượng Vân Ninh chẳng là cái gì hết. Chẳng qua chỉ là huynh trưởng được làm một thái y nhỏ nhoi trong Thái y viện, cả nhà mới dời vào kinh thành được có mấy năm. Không biết vì sao lại được thế tử nhà An Quốc công để mắt đến, dù là gượng ép cũng phải đàng hoàng đón nàng vào cổng lớn.
Hai nữ nhân được gả vào phủ An Quốc công chưa bao lâu, Phượng Vân Ninh và Lộ Yên Nhiên đồng thời có thai. Vì hai người vào cửa cùng lúc nên vẫn chưa phân vai vế. Thế tử An Quốc công đã chấp nhận rằng ai sinh được trưởng tử thì người đó sẽ là thế tử phu nhân danh chính ngôn thuận.
Hôm đó Lộ Yên Nhiên cũng chuyển dạ, đáng lẽ phải sinh trước. Phượng Vân Ninh phải dùng đến dược trợ sản nhưng cuối cùng vẫn không được toại nguyện.
“Con gái, lại cố tình là con gái…” Phượng Minh Văn lẩm bẩm, nhìn sang trưởng tử đứng kế bên, “Vân Phi, trước đó thế tử phu nhân đã dặn chúng ta nuôi vài sản phụ, chắc cũng gần sinh rồi… Nếu có ai sinh con trai thì lập tức ôm đến phủ An Quốc công giao cho phu nhân.”
Phượng Vân Phi run lên.
Tuy đã sớm biết kế hoạch này nhưng đến khi chân chính đối mặt thì lòng bỗng sợ hãi, nhưng không thể cản lại được nữa.
Chuyện này không chỉ là lừa dối thông thường, mà là muốn đánh tráo huyết mạch của phủ An Quốc công. Nếu ngày nào đó bại lộ thì một thái y nho nhỏ mang danh tòng phạm như hắn làm sao có thể gánh được lửa giận lôi đình của thế gia đại tộc.
“Phượng lão gia, xin chờ đã.” Một bà đỡ lên tiếng, nhìn Phượng Vân Phi, “Phu nhân nghe nói đêm nay Phượng đại phu nhân sinh được con trai, hai bé trai mập mạp đủ ngày đủ tháng. Ý của phu nhân là cần chi bỏ gần cầu xa, cháu ruột của mình chẳng phải sẽ tốt hơn sao. Con gái thì gửi về Phượng phủ nuôi, để khi phu nhân muốn thì còn có thể gặp mặt, cũng yên tâm hơn.”
Phượng Vân Ninh gần như cắn nát đôi môi anh đào, bên tai truyền đến tiếng gào đau đớn đứt đoạn từ bên kia, cuối cùng nàng cắn răng, đập tay vào mạn giường, “Lấy tiền và đứa trẻ đi đi, ôm con trai đến cho ta, ngay lập tức! Sau khi lấy được đứa bé thì giết ngay ả ác phụ kia!”
Ầm ầm…
Lại từng tiếng sấm vang vọng từ phía chân trời, che lấp bí mật sừng sững trong hoàng thành.
—o0o—
Ở một trang viên hẻo lánh ngoài kinh thành, một thôn phụ khoác áo tơi, trong lòng ôm một cái tã lót trốn ra từ thôn trang, vội vàng chạy lên núi.
Nàng chỉ là một thôn phụ tầm thường trong một thôn nhỏ ngoài kinh, từ khi lấy chồng, mười năm qua đã sinh bảy người con, tất cả đều còn sống. Nàng và phu quân đều là nông dân cần mẫn, canh tác vài mẫu đất cằn cũng có thể kiếm đủ miếng ăn, nuôi sống cả đại gia đình.
Chỉ là, từ năm ngoái mưa gió thất thường, lương thực mất mùa, cuộc sống ngày một khó khăn. Nàng lại mang thai, ngày ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà thu hoạch ngày càng ít, trong nhà sắp không còn gì ăn rồi.
Ngay lúc điêu đứng thì có mấy người ăn mặc sang trọng tìm đến, đón nàng đi dưỡng thai, còn cho nàng mười lượng bạc, sau khi nàng sinh thì sẽ ôm đứa bé cho quý nhân rồi trả thêm năm trăm lượng nữa.
Năm trăm lượng, nông dân có làm quần quật cả đời chỉ sợ cũng không thấy được nhiều bạc như vậy. Nàng và phu quân tính toán, cuối cùng cắn răng đồng ý. Đưa mười lượng cho phu quân cất kỹ, nàng thì khăn gói theo những người không rõ lai lịch kia đến thôn trang này.
Bé gái trong tã lót khóc khàn cả tiếng, âm thanh yếu ớt bị tiếng mưa ầm ĩ nuốt mất.
Thôn phụ uất hận nhéo nó một cái, thở gấp mắng, “Con quỷ nhỏ đòi nợ, nếu mẹ ngươi không nhẫn tâm vứt bỏ ngươi, còn muốn sai người giết ta thì ngươi cũng đâu cần theo ta hứng mưa thế này. Nếu không vì ngươi đổi được mấy trăm lượng thì ta đã liệng ngươi xuống rãnh nước cho cá ăn rồi!” Lời nói tuy tàn nhẫn nhưng nàng vẫn ôm chặt đứa bé vào lòng, chắn mưa cho nó.
—o0o—
Năm Minh Đức thứ năm, ngày hai mươi mốt, tháng bảy.
Hai bình thê của thế tử An Quốc công – An Tại Thanh sinh hạ hai con trai trong cùng một ngày. Tháng sau, mẫu thân của trưởng tử là Phượng Vân Ninh được nâng lên chính thất phu nhân.
Lại qua nửa năm, An Quốc công thượng chỉ xin cáo lão, An Tại Thanh bị giáng thành An Quốc hầu. Vì An Quốc công vẫn đang tại thế nên quy cách của phủ Quốc công vẫn giữ như cũ. An Tại Thanh bị giáng chức cũng không ảnh hưởng gì, bởi vậy những người muốn nịnh bợ Phượng Vân Ninh đều không để mắt đến tước vị Hầu gia, chỉ biết nàng đường đường chính chính là chủ mẫu phủ An Quốc công.