Ngự Tứ Lương Y

Chương 57 : Xử tội phản đồ

Ngày đăng: 00:53 22/04/20


Editor: Vện



“Chúng ta không thể ngồi chờ chết.” Tiêu Ngự không kiềm được nữa.



Tạ Cảnh Tu có thể nói trước kế hoạch với hắn mà, nhưng y nhất định không nói, tự mình sắp xếp mọi chuyện, để người khác chỉ có thể làm theo từng bước tính của mình.



Tiêu Ngự rất ghét loại tình cảnh bị động này.



“Chuyện này…” Phu xe do dự, “Thế tử không thích người khác làm trái lời y. Y đã an bài xong kế hoạch, xưa nay không cho phép bất kỳ ai quấy nhiễu…”



Y còn mắc chứng cầu toàn nữa à…



Tiêu Ngự tức đến nhức đầu. Đây là chuyện liên quan đến tính mạng, y xem hắn như quân cờ, xem người khác như quân cờ, đặt ở vị trí mình muốn. Nhưng vấn đề là kẻ địch sẽ không ngoan ngoãn mặc cho y thao túng.



Chỉ cần bỏ qua bất kỳ manh mối nào đều có khả năng mất mạng.



“Khoan nói chuyện khác, trước hết chúng ta phải xác nhận những người kia là địch hay bạn.” Tiêu Ngự chỉ những thị vệ, “Nếu là bạn thì tốt, nếu là địch thì chúng ta không thể ngoan ngoãn ở đây làm con tin. Chẳng may đối phương lấy ta uy hiếp Tạ Cảnh Tu…”



Phu xe nghĩ một hồi, nói, “Có thể lắm. Khống chế mấy người này cũng không tính là trái lệnh Thế tử.”



“Một mình ngươi có thể đối phó nhiều người vậy sao” Tiêu Ngự thấy hắn nói quá tự tin, kinh ngạc nhìn hắn.



Phu xe lắc đầu, “Không thể.”



Không chờ Tiêu Ngự nói gì, hắn đột ngột chụm tay vào miệng hô thật lớn.



“Lại làm gì nữa! Yên lặng chút đi!” Thị vệ gần đó sợ hết hồn, đến mắng.



Hai thị vệ kia còn chưa kịp đến gần xe, trong bóng đêm và sương mù dày đặc thấp thoáng xuất hiện mấy bóng người như hồn ma, như đã có thương lượng trước, mỗi người xử một tên thị vệ.




Ông cho rằng tôn nhi của mình trưởng thành ở Vương phủ cũng không đến nỗi bị ức hiếp, mà không ngờ, đó đâu còn là nhà nữa, rõ ràng là đầm rồng hang hổ!



Lúc ông rời khỏi Vương phủ chu du tứ phương thì Tạ Cảnh Tu mới có ba tuổi.



Nguyên lão Vương gia suy nghĩ kỹ càng, đau thấu tim gan.



Tạ Cảnh Tu vỗ vai ông như an ủi, âm thanh vẫn nhẹ như mây gió.



“Tổ phụ đừng lo. Sâu mọt trong Vương phủ ngày càng nhiều, phiền phức vô cùng, ta muốn giăng một lưới bắt hết, đổi lấy thanh tịnh. Hôm nay vừa đúng thời cơ, tổ phụ xem cho vui là được rồi.”



Đám người trước mắt điên cuồng chém giết. Từng tiếng kêu thảm thiết lan trong sương mù, máu phun như suối, từng đoạn từng đoạn tay chân bị đứt văng tứ tung giữa không trung.



Bầy thị vệ được huấn luyện nghiêm khắc của Vương phủ không phải đối thủ của nhóm áo xám, sức mạnh chênh lệch quá lớn, đây là trận đấu không cân bằng.



Hồ Cẩn nhìn chiến cuộc trước mắt, mặt đã biến thành màu than chì.



Đúng là… vừa ồn ào vừa dơ bẩn, Tạ Cảnh Tu nhíu mày ghét bỏ.



Nguyên lão Vương gia nhìn Tạ Cảnh Tu, cầm bàn tay lạnh lẽo từ nhỏ của y, đau lòng xoa nắn. Trong ***g ngực chất chứa thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.



—o0o—



Ở nơi khác, các thị vệ bị khống chế xếp thành hai hàng ngay ngắn, cũng quỳ gối cách Tiêu Ngự mười bước. Hai tên được áp giải đến quỳ trước mặt Tiêu Ngự.



Dưới ánh mắt bao nhiêu người, Tiêu Ngự thong thả lui tới, cười nói, “Bây giờ ta có một vấn đề, hy vọng chư vị hiệp khách thành thật trả lời.”



“Rốt cuộc các ngươi có phản bội Thế tử hay không”