Ngự Tứ Lương Y

Chương 58 : Công tâm là thượng sách

Ngày đăng: 00:53 22/04/20


Editor: Vện



Tiêu Ngự hỏi xong, các thị vệ quỳ dưới đất hai mặt nhìn nhau, có người lên tiếng, “Chúng ta không hiểu tại sao tiểu thư lại nói lời ấy!”



“Thế tử lệnh cho chúng ta bảo vệ ngươi chứ không để ngươi tùy nghi sỉ nhục!”



Giọng điệu căm phẫn, rõ ràng là bộ dáng chính trực không cam lòng.



Mọi người bắt đầu nhốn nháo như cái chợ, Tiêu Ngự lên giọng, “Ta đương nhiên biết các ngươi có người thật lòng trung thành, chỉ là bây giờ ta không nhận ra được nên đành phải trói hết các vị lại, vô cùng xin lỗi. Nơi này cách kinh thành mười ngày lộ trình, ta không yên tâm khi có kẻ gian rình rập bên cạnh, hôm nay ta nhất định phải điều tra rõ ràng. Nếu các ngươi thật sự trung thành với Vương phủ, ta sẽ không tùy tiện vu oan người tốt.”



Phu xe bên cạnh nghe thấy, khẽ lắc đầu.



Tuy Phượng đại tiểu thư bình tĩnh lạ thường nhưng rốt cuộc vẫn là thiên kim tiểu thư không rành thế sự. Hắn nói vậy sao dọa được đám này biết sợ Muốn tra khảo lại càng khó khăn hơn.



Dù sao cũng không hy vọng hắn tra ra được cái gì.



Chờ Thế tử bên kia xử xong phần lớn đám phản bội rồi nghĩ cách lôi cái đinh trong bọc giữa hai mươi người này ra cũng không muộn.



Nếu Thế tử dùng cách thà giết lầm chứ không bỏ sót thì giải quyết gọn gàng rồi, đáng tiếc, Thế tử không phải loại người như vậy.



Tiêu Ngự vừa dứt lời, quả nhiên những thị vệ kia không phục nói, “Chúng ta bị oan! Chúng ta là thị vệ của phủ Nguyên Vương, ngươi có quan hệ gì với phủ Nguyên Vương mà có tư cách tùy nghi xử trí bọn ta!”



Bất mãn sôi sục, có vài thị vệ kích động định nhổm dậy, không muốn quỳ trước một “Phượng đại tiểu thư” không danh không phận, lại bị các hộ vệ áo xám đứng hầu đè xuống.



Tiêu Ngự vuốt cằm, hắn quả thật chẳng có quan hệ gì với phủ Nguyên Vương, hành động này đúng là xen vào việc người khác. Nhưng hắn lựa chọn bỏ qua vấn đề này.



Bách Linh ôm hộp thuốc của Tiêu Ngự chạy lại đứng kế hắn, như bị cảnh tượng này dọa sợ, chỉ dám đứng cứng đơ sau lưng Tiêu Ngự.



Tiêu Ngự đưa tay ra, “Dao mổ.”


Gã cho mình là thợ săn, nào ngờ Tạ Cảnh Tu dọc đường toàn chơi đùa với gã, thậm chí cố ý chờ cơ hội khi gã chủ động lộ mặt thật mới tung một lưới bắt gọn.



Vị chủ nhân kia của gã lần này tổn thất nặng nề rồi.



Tạ Cảnh Tu lãnh đạm liếc gã một cái, quay đầu đến chỗ xe ngựa.



Hồ Cẩn bị thái độ khinh thường của y chọc tức điên. Gã vẫn là trợ thủ đắc lực của Vương gia Tạ Phục, Tạ Cảnh Tu còn lớn lên dưới mí mắt gã, trước đây Tạ Cảnh Tu còn phải gọi gã một tiếng Hồ thúc. Nhưng lúc này, thái độ của Tạ Cảnh Tu không mặn không nhạt, dường như gã còn không đủ tư cách làm kẻ thù của y.



Làm sao Hồ Cẩn nuốt trôi được cục tức này



“Thế tử gia, ngươi cho là lần này đắc thủ là có thể bình yên hay sao” Hồ Cẩn cười vặn vẹo, “Đáng tiếc đáng tiếc, còn mấy cái đinh nữa e là Thế tử gia nhổ không dễ đâu. Thế tử gia xưa nay bao che khuyết điểm, vẫn còn kẻ phản bội trà trộn trong thuộc hạ của ngươi, ngươi có nhẫn tâm diệt sạch họ hay không!” Gã cười khùng khục, “Chủ nhân của ta chỉ có một người, ta nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ được giao, treo thưởng cho cái đầu của ngươi!”



“Mau giải hắn xuống, bịt miệng không cho nói nữa!” Lão Cửu thấy Nguyên lão Vương gia tái mặt, vội vàng quát.



Hồ Cẩn lập tức bị trói, dọc đường vẫn kêu gào liên tục. Tạ Cảnh Tu mắt điếc tai ngơ, mặt không đổi sắc leo lên xe.



Nguyên lão Vương gia cũng đến chỗ xe, lo lắng hỏi, “Cảnh Tu, Hồ Cẩn nói thật không Vẫn còn phản tặc chưa diệt được sao”



Tạ Cảnh Tu không giấu diếm, gật đầu.



Nguyên lão Vương gia nhảy dựng, “Vậy ngươi tính làm thế nào”



“Không thế nào cả.” Tạ Cảnh Tu dựa vách thùng xe nhắm mắt dưỡng thần, “Chỉ là mấy con sâu vô dụng thôi, tổ phụ đừng để trong lòng.”



Nguyên lão Vương gia thấy y như vậy, vừa lo vừa vội. Hồ Cẩn gào la bất chấp, nếu chẳng may gặp bất trắc, ông sẽ không khoanh tay để Tạ Cảnh Tu lọt vào khốn cảnh.



Trong số các thị vệ Vương phủ có nhiều kẻ nằm vùng đến thế, bọn chúng rình rập trong bóng tối, chờ đợi con mồi lộ sơ hở.



Sao Nguyên lão Vương gia không lo cho được!