Ngự Tứ Lương Y

Chương 60 : Tâm tình thiếu niên

Ngày đăng: 00:53 22/04/20


Editor: Vện



Hành trình mấy ngày tiếp theo bình yên vô sự. Nhưng Tiêu Ngự cảm giác được rất rõ, hình như Tạ Cảnh Tu… không giống lúc trước lắm.



Đương nhiên tính cách y vẫn vậy, nghiêm túc cẩn trọng, vẫn là Tạ thế tử không nhìn ra cảm xúc. Nhưng gần đây y rất hay lượn lờ trước mặt hắn, Tiêu Ngự thấy vô cùng khổ não.



Tạ Cảnh Tu không phải người thích nói chuyện, không chỉ không nói mà còn siêu cấp im lặng, khiến bác sĩ Tiêu xưa nay mạnh vì gạo bạo vì tiền lúc đối mặt Tạ Cảnh Tu chỉ phun được dăm ba câu liền rơi vào bầu không khí im ắng đến xấu hổ.



Thế mà Tạ thế tử vẫn không biết mệt là gì.



Lúc ở thành Hoài Thiên, ngoại trừ có công chuyện thì Tạ Cảnh Tu rất ít khi ở chung với hắn, đúng với tác phong thân sĩ bảo thủ. Còn bây giờ, Tạ thế tử rất hay lơ đãng xuất hiện ngoài xe ngựa của hắn, phục kích trước lều, cùng tản bộ trên đường, mặt không đổi sắc chào hỏi hắn, sau đó hỏi mấy chuyện phiếm không đâu. Ví dụ như “Dao giải phẫu của ngươi rèn ở đâu, “Tần đại phu đưa Tần đại phu nào”, “Tài thêu thùa của ngươi nhất định rất giỏi.”, “Không giỏi hả, ta nghe nói tiểu thư rất rành khâu vết thương, thật khó tưởng tượng tài thêu thùa lại không tốt.”, “Phượng tiểu thư rảnh rỗi thích làm gì”…



Chờ chút.



Vẻ mặt của y lúc hỏi mấy chuyện này đúng là khiến người ta bay sạch hứng thú, cứ như y chẳng hào hứng với những chuyện này chút nào, làm Tiêu Ngự cũng phải thận trọng, cố gắng trả lời ngắn gọn, không nói dông dài chọc đại thiếu gia đây mất kiên nhẫn. Vậy mà y nhất định muốn tìm Tiêu Ngự tán gẫu mấy chuyện linh tinh này, Tiêu Ngự thật sự không hiểu nổi y luôn!



Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì để Nguyên Vương thế tử tình nguyện miễn cưỡng trò chuyện với hắn…



Gần trưa hôm đó, đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi ăn uống. Tiêu Ngự xuống xe thư giãn gân cốt, Tạ Cảnh Tu không biết từ đâu nhào ra.



“Phượng tiểu thư.”



Tiêu Ngự giật bắn người, giơ tay vuốt ngực.



Tầm mắt Tạ Cảnh Tu nhìn theo tay hắn, rồi lại dời đi rất nhanh.



Quả nhiên vẫn rất bằng phẳng…



Đám hộ vệ bốn phía đang bận bịu cũng không nhịn được ngó qua bên này.



Thật ra mọi người hết sức tò mò Thế tử sẽ lấy lòng Phượng đại tiểu thư thế nào, tình huống trăm năm khó gặp, dĩ nhiên phải hấp dẫn ánh mắt người ta rồi.



Chả ai còn dám hứng thú với “Phượng đại tiểu thư” nữa. Tuy lớn lên không xấu nhưng không có khí chất của một tiểu thư, đêm đó hắn còn tuyên bố đục một lỗ trên đầu người ta khiến mọi người hú vía, tuy cuối cùng đã tiết lộ là chỉ lừa mọi người thôi nhưng ai cũng không dám chịu đựng nữ tử nói dối không chớp mắt này.


“…”



“…”



Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Ngự lúng túng buông xuống cái chân trái đang cắt móng, Tạ Cảnh Tu dán mắt vào bàn chân trần trắng bóc ấy một hồi, Tiêu Ngự luống cuống mang giày vào, Tạ Cảnh Tu lãnh đạm nhìn gương mặt hắn hồng lên vì bối rối, chờ hắn sửa soạn ngay ngắn mới mở miệng, “Xuống xe.”



Trực giác của Tiêu Ngự báo động Tạ Cảnh Tu rất không bình thường, sao hắn dám xuống xe Đều là nam tử nhưng Tạ Cảnh Tu lớn hơn hắn đến sáu, bảy tuổi, lại có võ công, mà hắn là đại phu, có đánh sao đánh lại người ta…



“Xuống xe.” Tạ Cảnh Tu lặp lại.



Tiêu Ngự ngoan ngoãn leo xuống.



Tạ Cảnh Tu kéo hắn vào lòng, ôm hắn phóng lên lưng ngựa.



Con ngựa đắc ý vỗ móng “cộp” một tiếng, tung vó chạy như bay.



Tiêu Ngự cứng người dựa vào lòng Tạ Cảnh Tu, chóp mũi còn ngửi được mùi hương trong lành thoang thoảng từ cơ thể y, áo khoác lông rộng lớn đón gió tung bay, cánh tay mạnh mẽ của Tạ Cảnh Tu đem theo hơi ấm giữ chặt Tiêu Ngự sát vào ngực.



——



Hậu trường.



Bác sĩ Tiêu: Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp có người theo đuổi tôi.



Bác sĩ thực tập: QAQ Are u sure, thầy Tiêu!



Có ba bước vạch trần thân phận của bác sĩ Tiêu.



Trước khi kết hôn: Thế tử có đủ thời gian để chuẩn bị tâm lý sẵn sàng!



Đêm động phòng: Thế tử hì hục lao động!



Sau khi kết hôn mấy tháng: Chuyện của mấy tháng sau thì mấy tháng sau mới biết…