Ngự Tứ Lương Y

Chương 61 : Khai báo thân phận

Ngày đăng: 00:53 22/04/20


Editor: Vện



Tiêu Ngự ngồi trên lưng ngựa, đầu óc trống rỗng. Không biết con ngựa này giống gì, Tiêu Ngự thấy lúc trước hắn lái xe nhanh cũng không bằng tốc độ này.



Kết quả nghiên cứu cho thấy, người đang vận động nhanh thì tốc độ suy nghĩ của đầu óc sẽ chậm lại, nhất định là vậy…



Không biết đã chạy bao lâu, Tạ Cảnh Tu cuối cùng cũng chịu kéo cương dừng lại.



Tạ Cảnh Tu nhảy xuống trước, ôm Tiêu Ngự theo. Bác sĩ Tiêu lập tức đỏ mặt, đây là… còn ra thể thống gì nữa!



Chân Tiêu Ngự vừa chạm đất liền lùi về sau một bước, cảnh giác nhìn Tạ Cảnh Tu.



Tạ Cảnh Tu ngừng lại, hỏi, “Ngươi sợ ta”



Đôi đồng tử màu hổ phách lẳng lặng nhìn Tiêu Ngự, hắn thấy được tổn thương trong đôi mắt đó.



Tạ Cảnh Tu bước lên một bước, “Không phải sợ ta.” Y từ từ vươn tay, như thăm dò đặt lên vai Tiêu Ngự.



“…” Thế tử gia được dạy dỗ nghiêm khắc hẳn là lần đầu tiên làm chuyện “lỗ mãng” như vầy.



Vừa nãy ôm cũng đã ôm rồi, lúc cướp người tự nhiên lưu loát cỡ nào, giờ làm bộ ngây thơ con nai tơ cho ai coi!



Tạ Cảnh Tu thấy Tiêu Ngự không né, y nhẹ tay đè vai hắn xuống, rũ mắt mím môi.



“Trước đây ta chưa từng làm thế này với bất kỳ nữ tử nào.” Tạ Cảnh Tu nói.



Tiêu Ngự không đành lòng nói thẳng với tiểu tử đang nảy mầm xuân tâm rằng bây giờ y vẫn chưa từng làm chuyện này với bất kỳ nữ tử nào…



“Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.” Tạ Cảnh Tu đưa ra kết luận.



Tiêu Ngự vội nói, “Chờ đã, từ từ, Thế tử không cần phải như vậy.” Sờ vai chút thôi mà, cũng đâu có làm gì khiếm nhã, mới thế mà đã cho là cướp đoạt trong trắng của người ta à, thật ngây thơ!



Ánh mắt Tạ Cảnh Tu buồn bã, “Ngươi không đồng ý” Không biết y nghĩ đến cái gì, sắc mặt lập tức hung hăng hẳn lên, “Chẳng lẽ ngươi còn nhớ đến Trương Lập Khanh kia”



“Ta nhớ Trương Lập Khanh hồi nào…” Tiêu Ngự vội hỏi, “Không đúng, sao ngươi biết chuyện của Trương tam thiếu gia” Tiêu Ngự nghi ngờ nhìn y.



“Nghe lén.” Tạ Cảnh Tu đáp.



“…” Y thẳng thắn thừa nhận như vậy, Tiêu Ngự ngược lại không biết phải nói gì.
“Rốt cuộc phải làm sao ngươi mới chịu tin ta thật sự không phải nữ tử.” Tiêu Ngự nói, “Không tin ngươi sờ đi, rất là phẳng.” Hắn nắm tay Tạ Cảnh Tu đặt lên ngực mình.



Tạ Cảnh Tu hất tay hắn ra như bị điện giật, mặt phớt hồng, nhìn kỹ lại thấy đã biến mất.



“Tiểu thư tự trọng đi.”



“…” Lại còn bảo hắn không tự trọng.



Tạ Cảnh Tu không chịu tin hắn, muốn chứng minh cũng dễ thôi, đáng tiếc Thế tử không cho. Đúng là bài toán khó mà…



“Tóm lại ta đã nói với ngươi sự thật rồi.” Tiêu Ngự nói, “Ta không thể gả cho ngươi. Thế tử không cần phải lãng phí sức lực lên người ta.”



Tạ Cảnh Tu không nói gì, chẳng biết có tin chưa, cũng không hiểu đang nghĩ gì, cuối cùng trầm mặc ôm Tiêu Ngự lên ngựa, điều khiển ngựa chậm rãi quay về.



Lát sau, Tiêu Ngự nghe giọng Tạ Cảnh Tu vang lên trên đầu, “Ngươi không thể gả cho ta, tại sao gả được cho Trương Lập Khanh.”



Xem ra Tạ thế tử vẫn không muốn buông tha Trương tam thiếu gia… Thật ra Thế tử ghim vụ hôn nhân của hắn và Trương tam thiếu gia sâu cỡ nào vậy



“Nguyên nhân rất đơn giản.” Tiêu Ngự nói, “Kết hôn với Trương tam thiếu gia là vì ta muốn bàn bạc kế sách, ta sẽ không động phòng với hắn. Còn kết hôn với ngươi, ngươi có muốn không động phòng không”



“Xin tiểu thư tự trọng.” Giọng nói nhẫn nhịn của Tạ Cảnh Tu lại truyền từ trên đầu xuống.



Được rồi, lại là hắn không tự trọng…



“Không biết nữa.” Hồi lâu sau lại nghe Tạ Cảnh Tu nói, “Ta rất thích động phòng với ngươi.”



…Xin Thế tử tự trọng!



———



Hậu trường.



Bác sĩ Tiêu: Quả nhiên, tiểu công thật khó làm.



Tạ thế tử: Tiểu thư xin hãy tự trọng.



Bác sĩ Tiêu: …Ta không tự trọng chỗ nào!