Ngự Tứ Lương Y

Chương 72 : Thẳng thắn chuyện xưa

Ngày đăng: 00:53 22/04/20


Editor: Vện



Ngay buổi sáng Tiêu Ngự gấp rút cứu người, Phượng Chiếu Kỳ vừa về đến Phượng phủ đêm trước cũng rời giường từ sớm, không kịp thỉnh an Phượng Vân Phi, vội vàng chạy đến viện của Lô thị.



Nha hoàn đang hầu Lô thị rửa mặt, Phượng Chiếu Lâm ngồi kế bên. Phượng Chiếu Kỳ bước vào, lễ phép hành lễ với Lô thị, “Thỉnh an mẫu thân.” Vừa cười vừa đến chỗ Phượng Chiếu Lâm.



“Tam muội sao đến sớm vậy” Phượng Chiếu Kỳ cười hỏi, “Hôm qua ngươi có gặp Đại tỷ chưa Nàng cũng lười quá, không biết muốn ngủ đến khi nào. Giờ Đại tỷ đang ở đâu Ta đến gặp nàng.”



Phượng Chiếu Kỳ trước giờ rất thân thiết với Lô thị và Phượng Chiếu Lâm, nói chuyện cũng không chú ý nhiều.



Phượng Chiếu Lâm vừa nghe nhắc đến Đại tỷ, sắc mặt không được đẹp cho lắm, tính há miệng nói gì, lại bị Lô thị liếc, liền buồn bã ngậm miệng, cúi đầu vò khăn, cũng không nhìn Phượng Chiếu Kỳ.



Phượng Chiếu Kỳ thấy khác thường, cười hỏi, “Sao vậy Ta nói sai cái gì chọc Tam muội mất hứng hả”



Lô thị cười, “Tam muội ngươi dậy sớm, tâm tình không tốt lắm. Ngươi đến thỉnh an phụ thân trước đi rồi về nói chuyện sau.”



Phượng Chiếu Kỳ thưa một tiếng, quay đầu đến viện tử của Phượng Vân Phi.



Phượng Chiếu Lâm thấy cậu đi rồi, khó hiểu hỏi, “Sao mẫu thân không cho con nói Đại ca nên biết Đại tỷ của huynh ấy đã đối xử với mẫu thân thế nào, thật thiệt thòi cho huynh ấy có một Đại tỷ như vậy, chắc sẽ phiền lòng lắm.”



Lô thị ngồi ngay ngắn để nha hoàn chải đầu vấn tóc, nhìn con gái trong gương đồng, “Thường ngày mẫu thân dạy con thế nào Sao lại hồ đồ thế hả. Nhìn thái độ Phượng Chiếu Kỳ đã biết tâm tư hắn đã lệch hướng lâu rồi, con có nói gì cũng vô dụng thôi. Không lẽ con vẫn cho hắn là ca ca ruột thịt của mình sao Không được tùy tiện mè nheo nữa.”



“Con và huynh ấy cùng một phụ thân, huynh ấy đương nhiên là ca ca của con rồi.” Phượng Chiếu Lâm nhỏ nhẹ nói.



Lô thị chỉnh sửa búi tóc, “Xem ra mẫu thân dạy cái gì con đều quên hết rồi. Lâm Nhi, con không có phụ thân, không có ca ca. Người ngoài chỉ có hai loại, có thể lợi dụng và không thể lợi dụng. Nói cách khác, con phải khiến hắn đối xử với con như thân muội, nhưng con thì không được xem hắn như ca ca. Phương thị xem Phượng Vân Phi là phu quân, kết quả là bị vứt bỏ như miếng giẻ rách. Ta chưa bao giờ xem Phượng Vân Phi là phu quân, nhưng hắn lại xem ta như bảo vật.” Lô thị cười châm chọc, “Đây chính là chỗ khác nhau.”



Phượng Chiếu Lâm nhíu chặt đôi mày, trầm tư không nói.



Lô thị biết nàng đã hiểu, cũng không tiếp tục khuyên, chỉ thở dài.



“Nuôi chó phải biết dụng tâm. Chủ nhân khôn ngoan sẽ biết cách làm nó chủ động chạy đến vẫy đuôi, chứ không thể lôi chủ chạy theo hướng khác.”



Phượng Vân Phi thấy Phượng Chiếu Kỳ trở về, đương nhiên hết sức vui mừng, ân cần hỏi han việc học của cậu, lại khích lệ vài câu mới cho về.



Phượng Chiếu Kỳ đi giữa sân, nha hoàn nhũ mẫu đồng loạt cúi chào, Phượng Chiếu Kỳ tiện tay kéo một người lại hỏi, “Liễu Nhi tỷ tỷ, Đại tiểu thư đang ở viện tử nào Dẫn ta đến gặp nàng đi.”



Liễu Nhi kinh ngạc, “Đại tiểu thư Trong phủ chúng ta làm gì có Đại tiểu thư”



“Sao có thể Ngươi đừng lừa ta.” Phượng Chiếu Kỳ cười nói, “Đại tiểu thư từ thành Hoài Thiên lên đường hồi kinh từ nửa tháng trước, giờ đã sớm đến đây rồi, phu nhân còn cho người báo tin cho ta mà.”



Liễu Nhi lắc đầu, “Đại thiếu gia, trong phủ thật sự không có người ngoài.”



Một tiểu nha đầu nói, “Chắc Đại thiếu gia đang nói đến người kia, hôm qua quậy một trận trước cổng Phượng phủ chúng ta đó.”



Liễu Nhi lườm nàng, “Im miệng! Quên lời phu nhân dặn rồi sao Ai cho ngươi nói bậy, để phu nhân và Tam tiểu thư biết thì ngươi có gánh nổi không.” Lại cuống quýt tìm lời cáo từ Phượng Chiếu Kỳ, “Phu nhân sai chúng ta tìm mấy món trong kho, không thể chậm trễ, xin Đại thiếu gia đừng làm khó dễ chúng ta.” Nói xong cũng không chờ Phượng Chiếu Kỳ ngăn cản, kéo tiểu nha đầu chạy mất dạng.



Phượng Chiếu Kỳ rất bực bội, chỉ cần nhắc đến tỷ tỷ thì thái độ người trong phủ cứ quái lạ thế nào, cũng không ai nói cho cậu tỷ tỷ đang ở đâu.



Không lẽ hôm qua tỷ tỷ vừa về đã cãi nhau với phụ thân và phu nhân Phượng Chiếu Kỳ ngẫm nghĩ, với tính tình của tỷ tỷ thì có thể lắm chứ. Hắn vừa đặt chân đến đây mà đã đắc tội với toàn phủ, không biết có chịu thiệt thòi gì không.



Dù lúc ở thành Hoài Thiên tỷ tỷ rất lợi hại, nhưng lên kinh thành rồi có quen biết ai trong phủ đâu, giờ ngay cả người hầu cũng ác cảm với hắn… Phượng Chiếu Kỳ tưởng tượng ra bộ dạng tỷ tỷ có là cọp chắc cũng biến thành mèo rồi, hiện tại không biết đang chui ở đâu sợ hãi bất lực, càng nóng ruột muốn nhanh chóng tìm ra hắn.
“Ngươi muốn thoát thân” Tạ Cảnh Tu nhẹ giọng hỏi, “Dàn xếp cho Phương thị xong, dàn xếp cho tiểu nha đầu của ngươi xong, ngươi muốn thoát khỏi tất cả sao”



Tiêu Ngự bất lực cúi đầu, khẽ thở dài. Cái tên này quá nhạy bén, vậy mà cũng đoán ra được, rõ ràng hắn đâu có để lộ dấu hiệu nào Phương thị và Bách Linh còn không biết nữa mà. Giờ bị y chất vấn, hắn có cảm giác mình đã phạm tội ác.



“Ngay cả ta ngươi cũng gạt.” Tạ Cảnh Tu nói, “Ngay cả ta ngươi cũng muốn trốn thoát.”



Tiêu Ngự nghe giọng nói đều đều lạnh băng kia, không biết tại sao thấy áy náy.



“Xin lỗi, Tạ thế tử, ta… ta không phải cố ý.” Tiêu Ngự vỗ tay Thế tử dỗ dành, “Chỉ là ta đã lên kế hoạch này từ rất lâu, khi đó ta còn chưa biết ngươi, đừng trách ta lúc đó không cân nhắc đến ngươi.”



“Cứ như trò đùa, trăm ngàn chỗ hở.” Tạ Cảnh Tu phê bình kế hoạch của hắn không chút lưu tình.



Tiêu Ngự chỉ có thể gật đầu, “Phải, phải, là ta không suy xét chu toàn.”



“Đúng là người vô tri không biết sợ.” Tạ Cảnh Tu khinh thường.



Tiêu Ngự, “…” Đủ rồi, đủ rồi, đây mà là thái độ theo đuổi đó hả! Trách không được lớn vầy rồi mà còn ế!



Tạ Cảnh Tu như đã thỏa mãn với thái độ biết nhận sai của Tiêu Ngự, không tỏa khí lạnh nữa, Tiêu Ngự nhẹ nhõm thở phào, nhiệt tình mời Tạ thế tử ở lại ăn cơm.



Tiêu Ngự cũng biết nấu nướng chút chút, tự mình xuống bếp làm bốn món mặn một món canh bưng lên, Tạ thế tử dựa cửa sổ thả quyển sách xuống, đến bên bàn.



“Ăn cơm ăn cơm, Thế tử mau nếm thử tay nghề ta xem.” Tiêu Ngự cười nói.



Tạ Cảnh Tu nhìn mấy món ăn đủ sắc đủ hương, khẽ gật đầu.



“Không tồi. Thêu thùa cũng được, nấu nướng cũng không tệ.”



Tiêu Ngự, “…” Có phải muốn nói hắn công dung ngôn hạnh không.



“Ngươi thấy ta thêu thùa cũng được hồi nào”



Tạ Cảnh Tu nào, “Lúc ngươi “giải phẫu”, đường kim rất tỉ mỉ, chắc thêu thùa cũng được.”



Tiêu Ngự, “…”



Hai người ngồi vào bàn, Bách Linh đột ngột chạy vào, thở hổn hển báo, “Công tử, công tử, Đại thiếu gia đến.”



Tay bưng bát của Tạ Cảnh Tu khựng lại, nhíu mày, “Đại thiếu gia”



“Là đệ đệ của ta.” Tiêu Ngự giải thích, đứng lên ra ngoài đón.



Phượng Chiếu Kỳ bước nhanh vào, sắc mặt trầm tĩnh như nước có vài phần nghiêm túc. Chạm mặt Tiêu Ngự, lại bị trang phục nam của hắn làm giật mình.



“Tỷ tỷ, sao ngươi lại mặc thế này”



Tạ Cảnh Tu buông bát đũa, đến bên cửa, nhíu mày quan sát tình hình trong sân.



Phượng Chiếu Kỳ giậm chân chỉ vào y, “Tỷ tỷ, nam nhân này là ai!”