Ngự Tứ Lương Y

Chương 73 : Tỷ tỷ ca ca

Ngày đăng: 00:53 22/04/20


Editor: Vện



Tạ Cảnh Tu nhìn gương mặt giống Tiêu Ngự như đúc của Phượng Chiếu Kỳ, kinh ngạc nhíu mày, sắc mặt không lạnh lùng như vừa rồi.



Tuy dung mạo cực kỳ giống, nhưng mà… không có nét thông minh cơ trí như Phượng đại phu.



Tiêu Ngự đến bên cạnh Phượng Chiếu Kỳ, Phượng Chiếu Kỳ còn đang thở phì phò trừng nam nhân kia.



“Tỷ tỷ, vất vả lắm ta mới tìm được chỗ tỷ ở, vậy mà khi đến lại gặp loại chuyện này! Sao tỷ có thể để tên này vào nhà mình hả!” Phượng Chiếu Kỳ phẫn nộ mắng Tiêu Ngự.



…Loại chuyện này là là loại chuyện gì Sao biểu cảm của đệ đệ ngốc như vừa bắt gian xong vậy!



“Ờm…” Tiêu Ngự ấp úng, “Cái này nói ra rất dài dòng.” Đúng là chuyện này rất phức tạp mà.



Tạ Cảnh Tu nói, “Viện tử này là ta mua cho tỷ tỷ ngươi ở, tại sao ta không thể đến.”



Phượng Chiếu Kỳ kinh hãi, không dám tin nhìn Tiêu Ngự, “Tỷ tỷ, y nói thật sao Tỷ… tỷ… sao lại ở trong viện tử y mua Y có làm gì… nam nhân này là ai Không có chỗ ở tại sao không đến tìm ta! Ta cũng có thể mua nhà cho tỷ mà!”



“Ngươi” Tạ Cảnh Tu hừ một tiếng, nhìn Phượng Chiếu Kỳ từ trên xuống dưới, biểu cảm khinh thường không tả được.



Tiêu Ngự giữ chặt Phượng Chiếu Kỳ sắp bùng cháy, đỡ trán thở dài. Đã loạn lắm rồi, Tạ thế tử còn đổ thêm dầu vào lửa.



“Trước hết đừng để ý y nữa, ăn cơm chưa Có đói không, vào ăn với ta, ta tự nấu đó.” Tiêu Ngự kéo Phượng Chiếu Kỳ vào phòng.



Phượng Chiếu Kỳ vẫn mang vẻ mặt bài xích trừng Tạ Cảnh Tu, Tạ Cảnh Tu không chấp nhặt với cậu, thản nhiên vào phòng.



Phượng Chiếu Kỳ thấy trên bàn bày hai bộ bát đũa, lại phun lửa với Tiêu Ngự, “Tỷ còn làm cơm cho y nữa à!”



Tiêu Ngự bị cậu phun cho híp mắt, giơ tay lau nước bọt bắn lên mặt.



May mắn đây là đệ đệ của hắn, nếu không hắn chắc chắn sẽ ruồng bỏ.



“Ngươi là rồng lửa hả, bớt nóng đi.” Tiêu Ngự ấn Phượng Chiếu Kỳ xuống ghế, xới cơm vào bát, nhét vào tay cậu.



“Ăn cơm trước đã, có chuyện gì chờ ăn xong rồi nói.”



Tạ Cảnh Tu ngồi cạnh Tiêu Ngự, không nhìn Phượng Chiếu Kỳ đang cố sức trừng mình, gắp một món mặn nếm thử, cười nói, “Tay nghề của Phượng đại phu quả không tầm thường.”



Hồi nãy nói “không tệ” mà, sao giờ lại đổi thành không tầm thường rồi



Tiêu Ngự cười cười, gắp cái chân gà bỏ vào bát Thế tử.



“Ngươi thích là tốt rồi. Thế tử đừng khách sáo, ăn nhiều chút đi.”



“Tỷ tỷ, ta cũng muốn ăn gà!” Phượng Chiếu Kỳ nóng nảy.



“Gà cái gì, lửa cháy lớn như vậy, ăn khổ qua hạ hỏa.” Tiêu Ngự vừa nói vừa gắp đồ ăn vào bát cậu, gắp cho thành cái núi nhỏ luôn.




“Ta xuống ở đây được rồi.”



Tạ Cảnh Tu vẫn nhắm mắt dưỡng thần, nói, “Ta đã đáp ứng Phượng đại phu tống ngươi về Phượng phủ.”



“Ngươi là người của phủ Nguyên Vương.” Phượng Chiếu Kỳ nói, “Cả Phượng gia đều biết ngươi chống lưng cho ca ca, hôm nay ta đến cửa hỏi tội, ngươi lại đưa ta về, ngươi muốn người khác nghĩ thế nào hả Khỏi cần, tự ta về được.” Không chờ Tạ Cảnh Tu lên tiếng đã nhảy xuống xe.



Tạ Cảnh Tu cũng không cản cậu, chỉ nhếch môi.



“Đi thôi, hồi phủ.”



Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, về Vương phủ.



Nhị Cửu chạy đến chỗ Tạ Cảnh Tu, quỳ một gối báo cáo, “Chủ nhân, người đã an bài xong, bất cứ lúc nào cũng có thể…”



“Tạm thời không cần.” Tạ Cảnh Tu ngẩng đầu, để nô bộc cởi áo khoác, “Triệu hồi họ về đây. Để lại hai người giám sát Phượng thị, nếu nàng có hành động gì mờ ám lập tức trình báo ngay.”



Nhị Cửu cúi đầu thưa, lại nghi hoặc, “Không làm gì nàng sao Chẳng phải Thế tử nói muốn giải quyết rắc rối giùm Phượng đại phu à”



Tạ Cảnh Tu cười khẩy, không trả lời.



Nếu biết chướng ngại đã được trừ bỏ, chẳng phải hắn sẽ sung sướng vứt hết tất cả mà bỏ chạy sao Cái kế hoạch ấu trĩ này của hắn cũng chỉ phục vụ cho việc thoát thân của hắn thôi…



“Gần đây Hoàng đế lại đang mê muội cái gì” Tạ Cảnh Tu xoa ngón tay, nhẹ giọng hỏi.



Nhị Cửu bẩm báo, “Còn có thể là gì nữa Không biết Lý quý phi tìm đâu ra quả trường sinh, dụ dỗ Hoàng đế mơ mộng trường sinh bất lão, mãi mãi thanh xuân, rất nhiều ngày rồi không lên triều.”



“Nếu đã vậy, chúng ta cũng nên san sẻ giúp Hoàng đế.” Tạ Cảnh Tu đến bên thư án, gỡ một cây bút trên giá, chấm mực, mở bức tranh phác họa chân dung một người vẫn còn dang dở, cẩn thận hạ bút.



Nhị Cửu nghía bức họa kia, lập tức dời tầm mắt, chuyên tâm nhìn nóc nhà.



Tài vẽ của Thế tử ngày càng tiến bộ, vẽ Phượng đại phu y chang người thật. Nếu Phượng đại phu mà biết Thế tử vẽ chân dung mình thành một chồng giấy dày, chắc sẽ cảm động đến phát khóc…



Tạ Cảnh Tu tỉ mỉ phác họa đôi mắt người trong tranh, đuôi mắt dài mỹ lệ cong cong, con ngươi trong vắt, lấp lánh như sao trên trời, đong đầy dịu dàng lại có chút giảo hoạt khôn ngoan.



Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa hắn và Phượng Chiếu Kỳ, mắt của Phượng Chiếu Kỳ cũng trong veo, trắng đen rõ ràng, chỉ khác là mang nét dịu ngoan y như mèo con.



Nhị Cửu hỏi, “Ý Thế tử là sao”



“Có phải đoàn tàu ra khơi hồi thu có mang về từ đảo nhỏ mấy quả trái cây không”



Nhị Cửu đáp, “Thế tử nhớ không sai, trái cây đang đặt trong băng, vì không biết có độc không nên vẫn cứ để đó, không đụng vào.”



“Lấy con chuột ra thử, nếu có độc thì bỏ vào hộp gấm, sáng mai đưa đến thư phòng ta.”



Nhị Cửu cúi đầu thưa, “Vâng!”