Ngự Tứ Lương Y

Chương 8 : Chẳng sợ đục nước

Ngày đăng: 00:52 22/04/20


Editor: Vện



Nha hoàn, quản sự trong nhà có ai ngốc đâu, có lúc phải ra sức phấn đấu, nhưng có lúc càng làm càng sai. Vậy nên làm ít sai ít, không làm không sai.



Trước đây, Lục tiểu thư châm chích Đại tiểu thư là chuyện bình thường, Đại tiểu thư cũng chưa từng đáp trả nửa chữ. Bây giờ lão gia sai người đến thăm nên nàng tự tin hơn, vậy không phải lão gia coi trọng nàng rồi sao Nên đám nha hoàn không dám xem lời của Đại tiểu thư là gió thoảng bên tai nữa.



Trịnh thị thấy chỉ vài ba câu dối trá của Phượng Chiếu Ngọc đã dọa được đám người hầu của mình thì giận muốn té ngửa, tức tối đá nha hoàn gần mình nhất.



“Các ngươi được lắm, lời chủ nhân cũng không nghe, đã vậy ta giữ các ngươi lại làm gì nữa Ngày mai ta sẽ bán hết đám chúng bây!”



Trịnh thị xưa nay ác độc có tiếng, nàng vừa nói xong, một bầy nha hoàn chạy ra đẩy Phượng Chiếu Ngọc đang chắn cửa qua một bên, đuổi theo hai người kia.



Tiêu Ngự cũng tươi cười nhường lối. Bách Linh là đứa trẻ lanh lợi, hắn câu giờ nhiêu đó cũng đủ rồi. Nếu tiền viện có biến cố gì Bách Linh cũng đối đáp được. Tiêu Ngự không màng những nha hoàn kia, chỉ thong thả về ngồi xuống chỗ cũ.



Đám phụ nhân Trương Bạch hai mặt nhìn nhau, từ đầu đến cuối vẫn chưa có động tĩnh. Tiêu Ngự cảm nhận được ánh mắt dò xét của hai người nhưng vờ như không biết, chỉ ngoan ngoãn ngồi cúi đầu, cứ như vụ náo loạn vừa rồi không liên quan gì đến hắn.



Tiêu Ngự chậm rãi chà xát đầu ngón tay thon nhỏ, đây là thói quen do làm bác sĩ ngoại khoa. Hôm nay có thời cơ tốt như vậy, hắn phải nghĩ cách làm lớn một trận để Trịnh thị không thể cậy thế hà hiếp hắn như trước nữa.



Phượng Chiếu Điềm vẫn còn đứng ngệt mặt giữa sân, không biết chuyện gì vừa xảy ra. Rõ ràng nàng chỉ châm biếm Phượng Chiếu Ngọc vài câu như thường ngày thôi mà, thậm chí chưa mắng chửi mà sao lại ra tình cảnh này Nhìn Trịnh thị hối hả sai đám nha hoàn đuổi theo Bách Linh, Phượng Chiếu Điềm mơ hồ cảm giác được mình vừa gây họa, không nhịn được rụt cổ lại.



Phượng Chiếu Tình vỗ tay nàng, dịu dàng nói.



“Đừng sợ, muội chỉ vô tình lỡ lời thôi, không ai trách muội đâu.”
Đại lão gia đứng dậy lên tiếng, Bách Linh thả lỏng tâm tình đứng lên theo, bất thình lình bắt gặp ánh mắt của Phượng Chiếu Kỳ. Cậu ta nhăn trán nhíu mày, lãnh đạm đánh giá nàng. Bách Linh sợ hết hồn, cúi đầu không dám nhìn nữa.



Người đó là Đại thiếu gia song sinh của tiểu thư nhà mình, nhưng sao đối với nàng… không có thiện chí



Không chờ Đại lão thái gia nói mấy lời làm yên lòng khách, mấy phụ nhân dẫn theo nha hoàn đột ngột xông vào, thấy Bách Linh đỏ mắt đứng trước Đại lão thái gia.



Đám phụ nhân băng qua chỗ khách ngồi, tóm lấy Bách Linh, nói với Đại lão thái gia, “Đại lão thái gia đừng tin mấy lời mê sảng của nha đầu này! Hậu viện vẫn yên ổn, không có ai muốn bêu xấu thanh danh Đại lão gia hết, đều do Đại tiểu thư vô cớ gây sự! Con nhóc này chạy đến đây cũng do Đại tiểu thư xúi giục!”



Phụ nhân nói rất lớn, nàng cho rằng Bách Linh đã lan truyền chuyện ở hậu viện cho tất cả mọi người mà không biết Bách Linh chỉ báo cho một mình Đại lão thái gia. Hơn nữa những điều nàng vừa nói lại là thật, lại nói lớn nữa, rống cho cả khoảnh sân lặng ngắt như tờ. Hai mươi mấy bàn khách nháy mắt đều nhìn về đây, thú vị quan sát tình hình.



Đại lão thái gia trừng phụ nhân ngu xuẩn kia, giận không chỗ trút. Nghe cách nàng nói cứ như có thù sâu oán nặng với Đại tiểu thư Phượng Chiếu Ngọc, nếu đã không cung kính, không lẽ thật sự dám ra tay với Phượng Chiếu Ngọc!



“Ở đâu ra mụ điên không hiểu quy củ này vậy! Kéo ra vả miệng cho ta!” Đại lão thái gia khàn giọng hô, đám nô bộc bên cạnh lập tức tiến đến vả miệng bà ta, bà ta có muốn gào khóc cũng bị chặn. Mấy phụ nhân và nha hoàn cùng đi theo nhất thời sợ đến nỗi câm như hến, không ai dám lên tiếng.



“Lôi mụ đi đi! Chuyện gì cũng náo động tiền viện! Lão Tam, mau về bảo nương tử ngươi chỉnh đốn lại quy củ, đừng có ăn chay niệm phật cả ngày, tính làm lão Phật gia sao. Có cái hậu viện cũng không quản được vậy còn làm được gì!”



Nương tử của Tam lão thái gia Phượng Thường An chính là tổ mẫu của Phượng Vân Ninh, bà cũng đã có tuổi, cháu trai cháu gái lớn hết rồi. Vì có tôn nữ là Hầu gia phu nhân nên thường ngày ai cũng phải khách khí. Bây giờ bị Đại lão gia trách móc trước mặt mọi người, không chừa cho bà chút thể diện nào, có thể thấy Đại lão thái gia tức giận lắm rồi.



Tam lão thái gia sợ hãi gật đầu liên tục, không dám nói đỡ cho Tam lão phu nhân tiếng nào. Mặc kệ tôn nữ Phượng Vân Ninh ở kinh thành quyền thế cỡ nào đi nữa thì lời của Đại lão thái gia Phượng gia vẫn là lớn nhất. Từ trước đến nay, Đại lão thái gia cố chấp kiêu ngạo là người duy nhất không cần thể diện từ Phượng Vân Ninh. Tam lão thái gia đã quen nghe lệnh từ nhỏ, mảy may không dám ngỗ nghịch huynh trưởng.



Đám phụ nhân và nha hoàn hò hét náo loạn, Bách Linh thừa cơ lặng lẽ lui về sau, chạy thẳng ra cửa viện, biến mất như làn khói.