Ngứa
Chương 11 :
Ngày đăng: 12:04 19/04/20
51.
Ngoài cửa sổ sắc trời hơi u ám.
Đồng hồ treo tường kim giờ chỉ hướng bốn giờ đúng, Lục Bán nhìn kim giây đi qua nửa vòng, cũng chẳng rõ giờ là bốn giờ chiều hay là bốn giờ rạng sáng, là bốn giờ mấy. Đường Nhận đỡ anh dậy đút ít nước, hỏi anh có đói bụng không, anh khẽ lắc đầu, cảm thấy mình giống như uống phải rượu, đầu óc mê man, trí nhớ hỗn loạn, thậm chí còn cảm giác không nhớ nổi trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Anh nhìn tủ đầu giường, sau đó hỏi: “Điện thoại anh đâu?”
Đường Nhận nhíu mày, với người này sau khi tỉnh lại chuyện đầu tiên lại là tìm điện thoại cảm thấy hết sức không nói nổi, hắn hỏi: “Tìm điện thoại làm gì?”
Lục Bán xoa xoa mi tâm: “Anh không nhớ nổi hôm nay có sắp xếp cái gì.”
Đường Nhận còn không thèm liếc một cái, hắn dứt khoát nói cho cái vị bận rộn trước mắt này: “Đừng suy nghĩ, tất cả mọi chuyện em sẽ trì hoãn giúp anh, hôm nay nghỉ ngơi đi.”
Lục Bán thoáng sửng sốt.
Ở phương diện công việc bọn họ xưa nay không can thiệp vào chuyện của nhau, người này bỗng lên cơn điên gì đây?
“Đừng nghịch, đưa điện thoại cho anh.”
Đường Nhận đứng dậy đi tới bàn làm việc bên cạnh, Lục Bán cho là hắn đi lấy điện thoại, kết quả lúc người nọ quay lại trên tay chỉ bưng một cái chén đựng súp, anh nhìn một chút, là nửa chén cháo.
Đường Nhận ngồi bên mép giường, múc một muỗng cháo trong chén lên thổi thổi, đưa đến mép Lục Bán: “Anh sốt cao đến bất tỉnh, còn không nghỉ ngơi tốt, anh đang nghĩ cái gì vậy?”
Phát sốt? Lục Bán thầm nghĩ, chẳng trách khó chịu như vậy, khắp người đều đau nhói, nhất là ngực… Ngực?
Đừng Nhận thúc giục: “Há miệng! Ăn nhiều một chút, lót dạ dày cho tốt rồi lấy thuốc uống.”
Lục Bán vẫn không há miệng, bởi ánh mắt anh đang chuyển từ trên mặt Đường Nhận đến tay hắn, rồi lại nhìn tay vào mình.
Anh chợt hỏi: “Em mua một căn hộ ở bờ sông?”
Đường Nhận bị câu hỏi này bay đến có chút mơ màng, lập tức nghĩ đến là Sở Mi nói cho anh biết.
Hắn hơi không vui.
Người phụ nữ này làm sao vậy? Đi theo hắn đã nhiều năm như thế nên trước giờ rất đáng tin, sao lúc này lại quên khóa miệng lại? Có điều coi như, Lục Bán biết thì biết, cũng chẳng sao cả, sớm muộn gì sẽ biết.
“Phải”. Hắn nói, “Là tên anh.”
Hắn biết Lục Bán cũng không quá để ý tới tiền bạc vật chất, bởi vậy mới nói cho anh biết là viết tên anh, không phải để lấy lòng anh, mà là thông báo với anh một tiếng, anh có thêm một phần bất động sản dưới danh nghĩa của mình.
Không nghĩ tới câu kế tiếp của Lục Bán suýt chút nữa làm hắn hất đổ chén cháo.
Chẳng qua thời điểm xảy ra chuyện này hơi quá phiền lòng, đổi thành thời điểm khác, cái thóp hiếm khi thấy này hắn nhất định phải lợi dụng nhiều lần, trêu ghẹo Lục Bán thật đã, cũng muốn bồi thường thật nhiều.
Nhưng ngày hôm đó nó cố tình xảy đến, trực tiếp làm não hắn đoản mạch, hỏi ra vấn đề hại người hại mình.
Mà khi đó thái độ của Lục Bán càng làm huyết dịch toàn thân hắn đều đóng băng. Hắn nói muốn có con, anh liền kết luận là hắn muốn chia tay, cũng không hỏi ít hỏi nhiều mà dứt khoát đi như thế, chỉ để lại một bóng lưng tuyệt tình.
Nếu như hắn không nghĩ biện pháp tìm anh, có phải anh cũng sẽ vĩnh viễn không quay đầu lại nhìn hắn một cái?
Phòng rượu kia là hắn cố ý chọn ở Thiên Doanh.
Người bên cạnh ai cũng biết, hắn sẽ không bao giờ mang chuyện làm ăn bàn bạc ở trên bàn rượu, không có chuyện quan trọng, hắn cũng sẽ không tham dự bất kỳ cuộc xã giao với rượu nào.
Nhưng ngày đó hắn quá nhớ nhung người này, muốn nhìn anh ở khoảng cách gần, chạm vào anh, nhớ đến phát điên, nhớ đến không biết như thế nào cho phải. Hắn muốn đi tìm anh, lại sợ nhìn thấy trên gương mặt lạnh lùng ấy viết đầy giễu cợt cùng khinh thường.
Quán rượu Thiên Doanh cách phòng làm việc của Lục Bán rất gần, hắn biết nếu mình vô tình uống say, Sở Mi chắc chắn sẽ gọi Lục Bán đến. Tuy rằng dựa vào tính cách của người kia anh rất có thể sẽ không đến, anh sẽ ném hắn cho Đường Sơ, mà khi đó Đường Sơ thì không ở Nam Thành…
Hắn thật may mắn, cố ý dẫn anh đến, anh cũng đến thật.
“Lục Bán,” Hắn dừng một chút, bất đắc dĩ nói, “Có lúc em cũng không muốn thừa nhận, em có thể yêu một người đến hèn mọn như thế.”
Hắn bắt lấy cái tay bên mắt hung hăng cắn, rồi sau đó tỉ mỉ liếm hôn dấu răng: “Em có ý đồ gì vậy đâu? Có phải anh đã lén lút bỏ thuốc gì cho em không? Sao em có thể không chút biện pháp nào với anh chứ?”
Lần này cắn đến không lưu tình, vết máu rất đậm, Lục Bán chỉ hơi khép mi tâm, tay thì vững vàng đặt ở đó mặc cho hắn cắn, chút đau đớn ấy lại khiến anh cảm thấy có chút hạnh phúc, em ấy lại có ý đồ gì đây?
“Là nên cho em uống thuốc.” Anh nói, “Đã nhiều như như vậy, chẳng lẽ em còn không biết… Anh yêu em?”
Đường Nhận có chút thương cảm nhìn Lục Bán, biểu tình kia như đang nói —— không biết, một chút cũng không biết.
Lục Bán lại hỏi: “Có phải em bệnh nặng quá rồi không? Vì sao em lại cảm thấy, anh sẽ nguyện ý ở bên một người mà anh không yêu nhiều năm như vậy?”
Đường Nhận nói: “Không phải vì thói quen sao?”
Lục Bán chợt cảm thấy người này ngốc đến vô lý, không biết IQ cao EQ cao của hắn đều dùng ở nơi nào.
“Nếu anh không yêu em, thì giữa chúng ta sẽ không có cơ hội ‘Thói quen’.”
Anh dứt khoát lấy chiếc nhẫn rồi kéo tay Đường Nhận qua, tự mình đưa chiếc nhẫn vào trong ngón áp út, vững vàng bao lấy.
Nhìn chiếc nhẫn anh tự tay thiết kế làm ra hòa lẫn chiếu rọi giữa ngón tay hai người, anh nói: “Đường Nhận, ném đi thân phận địa vị, xé bỏ hết thảy vỏ bọc bên ngoài, em vẫn là người anh mong muốn nhất.”
Chỉ anh mong muốn.