Ngứa

Chương 12 :

Ngày đăng: 12:04 19/04/20


55.



“Em nên mua gì mới được?”



“Đừng mua.”



“Vậy sao được.” Đường Nhận móc chìa khóa mở khóa xe, trước tiên vòng qua đuôi xe mở cốp sau, trong đó có ít quà tẩm bổ mắc tiền, thường dùng để tặng người. Tầm mắt hắn ở bên trong đảo qua đảo lại, vẻ mặt hết sức bất mãn, cho rằng những thứ này không lấy ra được.



Lục Bán trực tiếp ngồi vào trong xe, thấy chờ mà Đường Nhận còn chưa qua đây, anh bèn hạ cửa xe xuống quay đầu thúc giục: “Em là khách à? Trở về nhà còn mang cái gì?”



Đường Nhận đập cốp sau lại, lên xe, vừa cài dây an toàn vừa nói: “Đến siêu thị đi, mua ít thức ăn, nguyên tắc hỏi thăm sức khỏe cha mẹ vợ nào có để tay không?”



Lục Bán không so đo xưng hô “Cha mẹ vợ” này với hắn, sắc mặt anh khá ảm đạm, nhàn nhạt nói: “Đừng gấp, hiện tại cô Lưu… Không ăn được gì cả.”



Tay phải Đường Nhận đang vắt trên vô lăng thoáng dừng lại, duỗi qua ôm lấy vai Lục Bán.



Hắn biết mùi vị mất đi người thân nhất. Lúc đi cha hắn đột nhiên xảy ra chuyện, khi đó hắn như gặp phải sấm sét giữa trời quang. Bây giờ tình hình của mẹ Lục Bán có chút không giống nhau, thuộc loại dao cắt thịt cùn, tuy không thấy máu, nhưng mài người[1] vô cùng.



[1] Tục ngữ Hán có câu [人 非 磨 墨 墨 磨 人] – Nhân phi mà mặc, mặc mà nhân [dị bản ‘非人磨墨, 墨磨人’] – Người không mài mực, mà mực mài người”, ý nói chính thỏi mực mới là vật đang mài mòn ý chí, thử thách lòng kiên trì của con người.



Trong lòng hắn cũng không chịu nổi, một mặt là đau lòng Lục Bán, hơn nữa những năm đó cô Lưu luôn đối xử khoan dung quan tâm hắn như mẹ hiền, hắn thật sự coi mình như một nửa đứa con của gia đình họ, nếu không phải cha vợ bất ngờ đến thì, trong hơn một tháng nay chắc chắn hắn cũng sẽ đi theo làm tùy tùng[2] mà hầu hạ.



[2] Nguyên văn là An tiền mã hậu [鞍前马后]: là một thành ngữ TQ dùng để chỉ những nghĩa sau: + Tả hữu (người hầu) đi theo người chủ nhân.



+ Quan tướng tùy tùng khi xuất chinh hay đi theo sau các vị nguyên soái.



“Nghĩ thoáng chút.” Hắn vỗ nhè nhẹ lên vai Lục Bán, lấy đó an ủi, “Có một ngày anh cũng sẽ như thế. Anh có em mà, cảm thấy mệt mỏi khó chịu thì nghỉ một lát đi.”



Lục Bán sâu sắc nhìn người bên cạnh, khẽ gật đầu.



Có lúc người này thật là lạ, anh nghĩ. Nếu như không có Đường Nhận ở đây, anh có mệt mỏi ra sao, không chịu nổi như thế nào, thì cũng phải kiên cường chống đỡ không dám ngã xuống. Vợ chồng giáo sư Lục chỉ có đứa con là anh, thậm chí anh còn phải bao gồm cả phần tình thương của em trai anh để cùng nhau đền đáp công ơn nuôi dưỡng.




Đầu tiên, sau khi lãnh đạo học viện và các thầy cô giáo biết thì rối rít tự mình chạy đến, cũng không ít học trò trước đây của cô Lưu và giáo sư Lục kéo nhau lần lượt điện báo hoặc chạy đến bệnh viện, bày tỏ ngày đó nhất định phải có mặt để đưa cô Lưu một đoạn đường.



Loại tâm ý này vốn không cách nào cự tuyệt. Lưu Huệ Bình cả đời đối nhân xử thế, được người kính trọng, sau lưng được nhớ nhung như thế nghĩ lại cũng coi như không uổng công.



Mà trong mấy năm nay bản thân Lục Bán làm việc danh tiếng phong bình[4] rất tốt, hơn nữa rất nhiều người biết quan hệ giữa anh và ông tổng tập đoàn Đường thị không như bình thường, có nhiều nhánh cây chỉ muốn cậy quyền anh, vào thời điểm này không nên vội vàng tỏ ý trước trên đầu quá nhiều. Anh lạnh nhạt lại không thất lễ khéo léo từ chối một số, còn lại một vài quan hệ không tồi thì tùy bọn họ.



[4] Phong bình [风评]: đánh giá phẩm chất, hành vi và ảnh hưởng của ai đó hay cái gì đó cùng từ “dư luận” có ý nghĩa tương tự.



Còn một nhóm nhỏ nữa, là người bên Đường Nhận.



Trước khi cô Lưu lâm chung đã chính miệng công nhận quan hệ của Lục Bán và Đường Nhận, đối với lần này giáo sư Lục không nói thêm nữa, do đó Đường Nhận mới ký tên tự xưng là con nuôi tặng câu đối viếng. Hắn vốn muốn viết là con rể, nhưng chú ý đến mặt mũi giáo sư Lục nên cuối cùng không có làm như thế. Tuy rằng như vậy, bên cạnh hắn người sáng suốt cũng đều xem hiểu, Đường tổng đây coi như là công bố cho mọi người biết quan hệ mật thiết của mình và Lục Bán. Chuyện này cứ như vậy không ai dám thất lễ, huống chi ngay cả Phó tổng của Đường thị Đường Sơ cũng tặng câu đối viếng[5] cùng tự thân có mặt ở tang lễ, vì vậy ngày đó bên trong đoàn xe đưa tang đã thêm không ít gương mặt mà Lục Chi Hiên chưa thấy từng qua.



[5] Gốc là Vãn đối – Vãn liễn: Vãn: Kéo xe, viếng người chết. Đối: câu đối. Liễn/Liên: câu đối dán cột. Vãn đối hay Vãn liễn là hai câu đối đem đến để viếng người chết, tỏ lòng thương tiếc và chia buồn cùng tang quyến.



Một hồi làm tang lễ khiến người kiệt sức.



Đêm đó Lục Bán và Đường Nhận không về nhà, mà là cùng giáo sư Lục đến ở gần đại học thành phố.



Lục Chi Hiên tỏ ý không cần họ đi cùng, bảo họ cút về nhà mình đi. Thời điểm như thế này đương nhiên Lục Bán sẽ không cố chấp với cha anh nữa, huống chi anh hiện giờ tức giận gì cũng không có, trong lòng chỉ còn lại khó chịu.



“Tôi không còn mẹ nữa.” Anh nói.



Giáo sư Lục và Đường Nhận cùng lúc ngẩn ra.



Sau đó bọn họ nhìn thấy viền mắt Lục Bán có nước mắt trào ra.



Lục Chi Hiên có ít nhất ba mươi năm không trông thấy con trai mình chảy nước mắt, trong lúc nhất thời giật mình. Bận bịu cả ngày, nhìn qua anh không có bất kỳ khác thường nào, nhưng giờ phút này đứa con kia nói một tiếng không có mẹ, giống như dao cùn chầm chậm đâm vào trong ngực, cuối cùng khiến ông từ từ đau đớn.



Đau thấu tim gan.