Ngứa

Chương 7 :

Ngày đăng: 12:04 19/04/20


35.



Đêm đó Lục Bán về nhà thì phát hiện tâm trạng Đường Nhận không tốt lắm, chỉ là anh không quá để ý, bởi thời điểm lúc Đường Nhận không bình thường nhiều ơi là nhiều. Người này, ở bên ngoài nhân mô nhân dạng[1], mặt mày cao thâm trừng ai cũng run cầm cập, về đến nhà thì già đầu rồi mà còn như con nít, thỉnh thoảng giả bộ bệnh sẽ rầm rì hai tiếng, thế nào cũng phải gọi anh qua ân cần hỏi han quan tâm một phen mới chịu yên tĩnh.



[1] Nhân mô nhân dạng: cũng còn giống người (thường là châm biếm, nói đểu).



Có thể khoảng thời gian này tâm trạng Lục Bán thật sự rất nặng nề, trước đây không lâu thân thể mẹ anh đã không thoải mái, đi làm kiểm tra toàn thân thì tra ra được khối u ác tính thời kỳ cuối, tế bảo ung thư đã di căn, tình hình rất không lạc quan. Anh nhờ quan hệ tìm chuyên gia uy tín nhất đến điều trị, cũng chỉ nhận được —— giai đoạn chữa trị hiện tại chỉ làm tăng thêm đau đớn cho người bệnh, để cho bà ấy muốn làm gì thì làm nấy đi —— câu trả lời này.



Vì chuyện này mà Lục Bán hết sức cáu giận, mà cha mẹ anh, nhất là mẹ anh luôn lạc quan với bản thân mình, nói sống chết có số, hơn bảy mươi tuổi, phong cảnh nào cũng gặp rồi, đào lý (thường ví với học trò) của mình ở khắp thiên hạ, cũng đã bên bạn già đến đầu tóc bạc phơ, bà đi trước là phúc khí, rất an lòng.



Tiếc nuối suy nhất, chính là đã không tham gia hôn lễ con trai, ngày hôm đó không chân chính nhìn thấy anh thành gia.



Vài năm trước lúc Lục Bán come out với gia đình, biểu hiệu của cha mẹ anh vô cùng bình tĩnh, tựa như không coi đó là chuyện to tát. Nhiều năm như thế cũng vẫn luôn chấp nhận nhầm cho phép chuyện của anh và Đường Nhận, do đó mà xưa nay Lục Bán chưa từng nghĩ, mẹ anh vậy mà còn có suy nghĩ này. Thời điểm nghe bà nói như vậy, trong lòng anh nghĩ rằng nếu không tranh thủ thương lượng với Đường Nhận, xem xem có thể sửa lại nghi thức hay không, để thỏa mãn tâm nguyện của bà. Nhưng loại ý nghĩ trong lòng này vừa đi qua, mẹ anh lại nói, bà nói: Con và Tiểu Nhận… Coi như xong đi, nhưng đó không phải là chuyện lâu dài, mẹ thật sự không yên tâm.



Lục Bán rõ là bao năm qua cũng không khiếp sợ thế này, vốn dĩ mẹ anh… Cha mẹ anh, vẫn luôn để bụng chuyện của anh ở trong lòng! Bọn họ thế mà canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy nhưng không nói tiếng nào.



Dù vậy thì khi đó anh vẫn bày tỏ rất rõ ràng, nói rằng anh không thể vì chuyện này mà rơi khỏi Đường Nhận, càng không thể vì thỏa mãn tâm nguyện của mẹ kết hôn cùng người phụ nữ mà anh không có hứng thú, điều này đối với ai cũng đều không có lợi.



Ngày đó anh nhận được từ cha rất nhiều cái bạt tai.



Những chuyện này, anh không nói cho Đường Nhận. Trái lại cũng không phải cố ý lừa gạt, chỉ là quãng thời gian đó vừa đúng lúc Đường Nhận đi công tác, chuyện này không tiện nói tỉ mỉ trong điện thoại. Đến lúc Đường Nhận quay về  kết quả kiểm tra đã có thêm một bước, có nói hay không cũng có ích gì đâu.



Hướng chi anh vốn không có ý định đề cập chuyện ý nguyện của mẹ anh với Đường Nhận.



Cho đến tối hôm đó.



36.



Sắp đến giờ tan tầm mà đến tối một lượng lớn mẫu vải mới nhất mới đến, trì hoãn một hồi lâu, sau khi hết bận Lục Bán lại đi cùng cha mẹ anh một lát, lúc về đến nhà đã trễ lắm rồi.



Anh và Đường Nhận sẽ không tận lực chờ cửa vì đối phương, bởi vậy mà lúc anh cởi áo khoác chuẩn bị lên lầu trở về phòng thì ghế salon bên kia bất chợt phát ra âm thanh làm anh thoáng cái sửng sốt.



“Muộn vậy.”



Giọng nói hơi trầm, không nghe ra được tâm tình gì, Lục Bán thu lại cái chân đang đứng trên bậc thang, quay lại đi qua bên kia.



“Không phải kêu em ngủ trước sao?” Anh hỏi.


Lúc trước những dịp lễ tết nàng đều tổ chức để các sinh viên các đến thăm, là một trong những học trò của cha mẹ anh mà anh quen mặt. Do mẹ anh bị bệnh nên sau này càng cần mẫn hơn, nếu như anh không thể phân thân kịp thì nàng sẽ cùng mẹ anh đến bệnh viện tái khám, mẹ anh cũng thích để cho nàng chăm sóc, đều là phái nữ, quả thật càng thuận lợi.



“Con có chuyện quan trọng, đang bận,không về đâu.” Anh nói với đầu bên kia điện thoại.



Anh về từ tối hôm qua đến giờ, vẫn chưa cơm nước gì, toàn thân mệt mỏi nằm đấy, trên mặt lại bị thương, dù thế nào cũng không thể qua đó.



Mẹ anh nghe anh nói như thế, cũng không cưỡng cầu, chỉ nói đến chuyện quan trọng, bảo anh nhớ ăn cơm.



Sau khi cúp điện thoại anh mệt mỏi chợp mắt một lúc, cái chợp mắt này cũng không cẩn thận mà ngủ mất.



Lần nữa tỉnh lại vẫn bị tiếng chuông đánh thức, anh buồn bực cầm điện thoại đang muốn nghe, nhìn kỹ một chút, không phải điện thoại vang, mà là có người nhấn chuông cửa.



Chỉ ngủ một giấc mà hơn ba tiếng, bây giờ đã sáu giờ.



Tiếng chuông cửa vang không ngừng, vang liên tục như thể không có người đến mở cửa sẽ không bỏ qua. Lục Bán rốt cuộc bị ồn chịu không nổi, rời khỏi ghế salon.



Anh vừa đứng dậy thì trước mắt biến thành màu đen, sau lưng đau như muốn tan ra, xem ra tối hôm qua quả thật ngã không nhẹ. Từ từ đi tới cửa, anh hỏi: “Ai?”



Ngoài cửa trả lời người giao hàng.



Vốn dĩ anh muốn nói không gọi thức ăn ngoài, giao sai rồi, thế nhưng lúc này bụng quả thật có chút đói, còn không ăn cái gì sợ là sẽ thật sự ngã xuống, anh bèn nhìn xem là nhà nào gọi giao thức ăn nào, thuận tiện đặt một món.



Vì vậy anh mở cửa ra.



Một cái thùng giữ ấm cỡ lớn 4L được đưa đến trước mặt, còn không chờ anh bình tĩnh lại, một gương mặt tươi cười lộ ra phía sau cái thùng.



“Không tìm nhầm, anh quả thật ở nơi này, đói bụng không?”



Lục Bán hết sức ngoài ý muốn nhìn Thẩm Vũ Nho: “Làm sao em biết anh ở chỗ này?”



Nụ cười trên mặt Thẩm Vũ Nho bỗng cứng ngắt, nàng trợn to đôi mắt, sửng sốt hồi lâu, sau đó muốn đưa một tay ra muốn chạm lên mặt Lục Bán: “Làm sao thế này…”



Lời còn chưa dứt, lại nghe được một giọng nam trầm thấp lạnh lùng nói sau lưng: “Bỏ tay ra.”



———



Editor: Số chữ quá đẹp, vừa tròn 3210 chữ luôn.