Ngứa
Chương 8 :
Ngày đăng: 12:04 19/04/20
40.
Nếu như âm thanh có thể đại diện, Thẩm Vũ Nho sẽ cho rằng lúc này sau lưng mình hẳn đang cắm một con dao, không phải cái lạnh xuyên thấu kia, mà là con dao làm từ băng.
Lần đầu tiên nàng có thể nghe thấy địch ý nồng nặc đến rùng mình từ âm thanh của một người, hơn nữa âm thanh này còn tới đột ngột, nàng sợ mà tay run rẩy, không dám giơ lên nữa. Thật ra thì bản thân Lục Bán cũng không định để nàng chạm vào, tay nàng vừa giơ lên anh đã nghiêng đầu né tránh, khiến người ta vô cùng lúng túng.
Nàng lúng túng không bao lâu, Lục Bán lại lên tiếng, nhưng không phải nói với nàng, mà là nói với con dao băng sau lưng, anh nói: “Em tới làm gì?”
Âm thanh của anh lại càng lạnh hơn.
Thẩm Vũ Nho chẳng phải em gái nhỏ, tuy rằng thời gian dạy học không dài, nhưng lại gặp rất nhiều loại vấn đề của học sinh, cũng vì thế mà học được tâm lý học. Từ tình huống hiện tại và giọng nói của hai người này nàng lập tức biết mình ở chỗ này đóng vai nhân vật trung gian làm quái gì… Một hồi tai bay vạ gió rất dễ bất ngờ bay tới.
Nàng xoay người xem thử người đâu.
Ấn tượng đầu tiên —— rất soái.
Không phải thanh niên tướng mạo đẹp trai hay tiểu thịt tươi được ánh mặt trời nhiều lần truy đuổi trong sân trường, mà thuộc về người đàn ông trưởng thành, mang theo hơi thở nồng nặc hormone, có lẽ dùng từ ‘Soái’ thì không khái quát hoàn toàn, nói chính xác, chính là rất có mị lực, hơn nữa toàn thân còn tỏa ra một loại khí thế cưỡng ép của “Kẻ bề trên”, nhìn qua tuổi tác không tương xứng với anh, nhưng lạ là cũng không chênh lệch mấy.
Nàng cho rằng thời điểm như thế này tự mình ngậm miệng rời sân mới làm phương án sáng suốt nhất, thế nhưng kẹp giữ hai người đàn ông, lại dường như không có chỗ để nàng mở miệng cáo từ, vì vậy nàng lựa chọn trước tiên ngậm miệng quan sát.
Người đàn ông kia chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn nàng, sau đó nhìn Lục Bán chằm chằm: “Làm sao? Nếu tôi không tới đây, các người sẽ làm gì?”
Vẻ mặt Lục Bán không vui nhìn hắn, rồi quay đầu nói với Thẩm Vũ Nho: “Khổ cho em đi một chuyến rồi, trở về đi. Anh thế này,” Anh chỉ chỉ ngón tay lên mặt mình, “Sẽ không tiễn người, đừng nói cho họ biết.”
“Họ” là chỉ cha mẹ anh, Thẩm Vũ Nho khẽ gật đầu, đưa thùng giữ ấm và túi trái cây đang ôm trên tay tới: “Cái này cũng đừng bảo em mang đi, rất nặng.”
Lục Bán không thể làm gì khác hơn là nhận lấy.
Thẩm Vũ Nho nhìn mặt Lục Bán, chợt có chút lo lắng: “Bị thương thế này,” nàng quay đầu nói với Đường Nhận, “Cái đó, anh ấy hình như không thoải mái, các anh có chuyện thì nói rõ ràng…”
Đường Nhận nghe lại trầm giọng chất vấn nàng: “Cô lấy tư cách gì nói lời này với tôi?”
43.
Đường Nhận xoay mặt Lục Bán qua, cẩn thận xem nơi ứ vết kia. Thời điểm Lục Bán vừa mở cửa hắn đã sớm thấy vết thương trên mặt anh, nhìn thôi cũng biết biết là tình trạng của anh không tốt.
Buổi chiều sau khi ra khỏi quán bar hắn cũng không về nhà, trực tiếp gọi Đường Sơ đưa hắn đến phòng làm việc của Lục Bán. Hắn biết Lục Bán không về nhà cha mẹ, anh cũng chẳng thể đi nơi khác, bình thường họ cũng chỉ có hai nơi để ở, một nơi Lục Bán dùng làm phòng làm việc tư nhân, một nơi chính là nhà bọn họ, hai căn hộ bất động sản đều đứng tên Lục Bán.
Năm đó sau khi Đường Nhẫn tự mình dọn khỏi biệt thự thì liên tục dựa dẫm ở bên Lục Bán, trong mấy năm đó căn hộ nhỏ được xây thêm gác lửng rồi thành nhà lầu.
Cũng không phải Đường Nhận thiếu chút tiền phòng kia, nói ra cũng không ai tin, giống như hắn chỉ thích như vậy, không lưu một chút đường lui mà ở bên cạnh Lục Bán.
Ngày đó thầy Lục nói Lục Bán mềm lòng, lời này đâm vào trong lòng hắn. Hắn đương nhiên biết Lục Bán mềm lòng, hơn nữa từ lúc bắt đầu hắn đã cậy vào sự mềm lòng này của anh, dựa vào việc anh ấy thật sự không chán ghét mình như thế, ép buộc để anh ấy và mình trói buộc cùng một chỗ.
Nhiều năm qua đi, bây giờ hắn nhìn như cái gì cũng có, so với thân là nhị thế tổ trước kia còn rạng rỡ hơn gấp mười gấp trăm lần, tuổi còn trẻ đã ngồi lên tài sản trăm tỷ, lại không ai dám trắng trợn coi thường hắn, không ai có thể tùy tiện vật ngã được hắn. Hắn muốn biệt thự gì đều tự có người dâng lên hai tay; muốn lấy loại người gì, ngoắc ngón tay thôi cũng chả cần, chỉ cần một ánh mắt.
Nhưng nếu như… Nếu như tiền bạc có thể thỏa mái thực hiện được nguyện vọng con người, hắn chỉ muốn lần nữa trở về làm công tử lang thang, hưởng thụ sự che chở của bậc cha chú, trông nom mảnh giang sơn này để sau này giao lại cho em trai mình, chờ Sơ thiếu leo lên ngai vàng, hắn sẽ như trước hưởng thụ nhân sinh không bị trói buộc của mình.
Có thể cho tới bây giờ, hắn có tiền xài không hết, đồng thời cũng chôn thân ở mảnh giang sơn này. Duy chỉ có thể làm cho hắn cảm thấy an ủi, chỉ có sự dịu dàng mà người này mang đến từ quê nhà. Người này không chỉ là người nhà hắn, bạn đời, anh còn là sự tự do mà trước đây hắn tha thiết theo đuổi.
Lúc trước hắn cho rằng người này không thương hắn, chỉ cần anh không rời khỏi hắn, chỉ cần anh có thể để cho mình dựa dẫm cả đời, bầu bạn, có yêu hắn hay không cũng không vấn đề.
Nhưng ngày hôm đó lời thầy Lục nói khiến hắn phát hiện, Lục Bán quả thật cũng không phải không thể. Anh không thiếu tiền, không dựa dẫm vào mặt kinh tế của mình. Bản thân anh có năng lực, có quyết đoán, cũng có mị lực, rời khỏi hắn vẫn sẽ tốt đẹp như thường… Hoặc là nhân sinh càng thêm tốt đẹp.
Hắn dựa vào cái gì cho rằng anh sẽ vĩnh viễn giống như bây giờ, không rời khỏi mình chứ?
Hơn nữa ngày hôm đó, trước khi đi thầy Lục có nói một câu cuối cùng —— buổi tối nó sẽ trở về ăn cơm với mẹ nó, với vợ chưa cưới của nó.
———
Editor: Thông báo, 2 chương sau sẽ hót hòn họt luôn ^^