Ngược Về Thời Minh
Chương 164 : Thành quả ban đầu
Ngày đăng: 13:23 30/04/20
Mặt đất phủ màu trắng xóa, Dương Lăng phấn khởi trở về từ Nội xưởng. Vứt roi ngựa cho gia nhân, y xoa tay đi đến hành lang cười hỏi:
- Hôm nay không có ai đến à?
Cao quản gia giúp y cởi chiếc áo khoác màu vàng sẫm lợp nhung bên trong rồi trả lời:
- Đêm qua tuyết lớn, có thể mấy vị đại nhân cảm thấy đi đường bất tiện, vì vậy cả ngày hôm nay rất yên tĩnh ạ.
Áo khoác được cởi ra, bên trong là một bộ mãng bào vàng óng. Bộ mãng bào này rất giống long bào nhưng bên trên lại thêu rồng vàng bốn vuốt, kém một vuốt so với long bào. Mãng bào, phi ngư bào, đấu ngưu bào (1) đều không phải là quan phục theo phẩm tước triều đình mà là thuộc tứ phục (*) do Hoàng thượng đặc ý ban cho.
(*)trên ban cho dưới gọi là "tứ".
Hiện tại Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng cũng đã được ban cho mặc mãng bào, tuy nhiên mãng bào của Cốc Đại Dụng thêu hình một con mãng xà nằm nghiêng còn mãng bào mà Dương Lăng và Lưu Cẩn được ban cho lại thêu bốn con mãng xà ngẩng đầu nhìn thẳng, tôn quý vô cùng.
Vu Vĩnh đã trở về từ phương nam. Thương nhân kinh doanh thóc gạo ở Huy Châu và thương nhân chủ chốt buôn trà và ngựa ở Thiểm Tây bị gã dùng lợi to mê hoặc đều đã đáp ứng hợp tác cùng Nội xưởng còn thương nhân Chiết Giang thì không cần phải kể. Những thân hào cự phú này đều có thế lực to lớn vô cùng.
Có bọn họ gia nhập liên minh cộng thêm sự phối hợp của thái giám trấn thủ các nơi khiến chỉ một hoạt động này của Nội xưởng đã lấn át nhiều năm kinh doanh cực khổ của Đông xưởng và Cẩm y vệ. Căn cơ của tổ chức tại phương nam không những nhanh chóng được ổn định mà còn nắm giữ năng lực khổng lồ.
Dương Lăng không ngờ một tên Vu Vĩnh chưa từng được ai xem trọng lại có bản lĩnh lớn như vậy. Y mừng đến cười không khép miệng được, lập tức mời mấy vị tâm phúc đắc lực vào ngày tết ông Táo dẫn theo gia quyến đến nhà cùng mở hội uống rượu. Thượng quan đã khoản đãi như vậy thực là một ân đức to lớn vô cùng nên đám người Ngô Kiệt, Hoàng Kỳ Dận và Vu Vĩnh đương nhiên mừng rỡ đáp ứng ngay.
Lúc này Chúc Chi Sơn đã hớn ha hớn hở đến Đào Nguyên nhậm chức, chàng ta mang theo tất cả gia nhân biết trồng loại cây từ Nam Dương này vào kinh. Điều khiến cho Dương Lăng kinh ngạc và vui mừng chính là ngoài hạt ngô ra thì Chúc Chi Sơn còn có cả ớt, lạc (đậu phộng), khoai tây và một loại thực vật mang tính thưởng thức khác; căn cứ theo miêu tả của người nông dân ấy về giống thực vật này thì Dương Lăng biết được giống cây đó tên là cà chua.
Những người đó nào phải nông dân gặp nạn từ Nam Dương trở về nữa mà thật sự đã là Đường Tam Tạng thỉnh được Đại thừa chân kinh rồi; Dương Lăng may mắn đến rạng rỡ mặt mày. Còn nhớ những giống cây vừa giàu chất dinh dưỡng lại dễ sinh trưởng này truyền vào phương Tây đã nhiều năm, bị người dân nơi đó cho rằng có độc nay lại sắp khai hoa kết quả tạo phước cho dân Đại Minh trước rồi.
Từ miệng của Chúc Chi Sơn y biết được mấy người Đường Bá Hổ sau khi nghe nói về việc làm của y thì đều rất là hâm mộ liền cũng bày tỏ tâm nguyện muốn tham gia làm quan, báo đáp triều đình, tuy nhiên chuyện này tạm thời vẫn chưa vội.
Song điều khiến cho y hưng phấn nhất chính là rốt cuộc Hỏa Giả Á Tam và thợ thuyền của Nội xưởng đã nghiên cứu và chế tạo ra được loại súng kiểu mới. Loại súng mới này có tầm bắn đạt tới 40 trượng (khoảng 130 mét), xa gấp đôi và tốc độ bắn nhanh hơn gấp sáu lần so với súng trước đây, sức uy hiếp của nó đã hơn xa trước kia.
Nhìn khẩu súng đó mà Dương Lăng cảm thấy quy trình nhồi đạn vẫn còn hơi khó khăn, hơn nữa y còn nhớ nòng súng thời hiện đại hình như còn có rãnh xoắn, tạo chuyển động xoay tròn cho viên đạn, lực ly tâm khiến cho viên đạn được bắn đi xa hơn.
Dương Lăng giải thích những nguyên lý này cho các chuyên gia về khí giới rồi lại vẽ ra kết cấu cơ bản của loại đạn hiện đại. Những người thợ mới được trọng thưởng này liền lập tức quên mình lao đầu vào cuộc nghiên cứu. Dương Lăng biết đãi ngộ cho nhà phát minh vào thời đó kém đến đáng thương cho nên mới ban thưởng hậu hĩnh cho mấy vị thợ thầy chế tạo này khiến rất nhiều chưởng ban và đáng đầu Nội xưởng ghen tỵ không thôi.
Y vốn định nhờ Hỏa Giả Á Tam tiếp tục giúp cải tiến hỏa pháo một chút. Bất luận là xưa hay nay thì tác dụng của hỏa pháo trên chiến trường đều không thể coi thường do chúng có sức sát thương kinh người. Tiếc rằng số lượng nguyên liệu trên tay y lại không đủ để nghiên cứu loại vũ khí cỡ lớn như vậy, hơn nữa nó cũng động chạm tới sự kiêng kị của triều đình, xem ra chỉ có cách đợi cho súng trường cải tiến có thêm thành quả thì khi đó chính mình sẽ bẩm báo với Hoàng thượng để hợp tác cùng cục Quân khí.
Dương Lăng giậm cho rơi tuyết đọng trên giày rồi đi vào đại sảnh, bụng nghĩ: "Hôm nay bọn Cốc Đại Dụng, Trương Vĩnh và Miêu Quỳ đều không đến phủ, bên Tiêu Phương cũng không có động tĩnh gì xem ra trong triều không có việc gì hệ trọng vậy mình đi xem thử việc ươm giống cây trồng tiến triển thế nào rồi. Chúng chính là báu vật của mình."
Y quay đầu ngước nhìn đỉnh tháp cao hơn trăm trượng ở trước mặt. Đó là đại giáo đường mới đang được xây dựng, đã có dáng dấp một giáo đường Cơ Đốc. Vì trời chuyển lạnh mà tuyết lại rơi dày cho nên hiện đã dừng thi công. Đỉnh tháp trắng lóa một màu tuyết tạo cho người ta cảm giác lạ lẫm.
Dương Lăng mỉm cười chậm rãi bước vào hậu đình. Trong sân được bao phủ bởi một màu trắng bạc, trắng xen lẫn hồng, ngọn giả sơn và hành lang đá nổi bật trong tuyết, trông đẹp đến lạ thường. Xa xa vẳng lại tiếng đàn trong vắt khiến người nghe sảng khoái tâm hồn như bước vào tiên cảnh.
Dương Lăng bước chậm lại, nghiêng tai lắng nghe tiếng đàn, thầm nghĩ: "Là ai gảy đàn vậy nhỉ, nghe âm điệu thành thạo, hiển nhiên không phải là Ấu Nương mới biết đàn sơ sơ. Xem ra nếu không phải là Tuyết Lý Mai thì nhất định là Thành Khởi Vận rồi."
Vốn Dương Lăng định lợi dụng ảnh hưởng của mình với hoàng đế, cho dù không thể dỡ bỏ toàn bộ lệnh cấm biển cũng phải buộc mở một hai bến cảng. Nhất là Thiên Tân vệ, nằm sát dưới chân thiên tử, nhất định phải mở cửa. Nơi này địa lý không bằng phương nam nhưng vị trí chính trị lại quá quan trọng.
Nơi này có mở cửa đối ngoại thì mới có thể mau chóng mở rộng tầm mắt và quan niệm của văn võ bá quan, tầm mắt và quan niệm này đang khống chế đường lối chính sách chính của Đại Minh. Chỉ cần trong số bọn họ có ba phần chịu đồng ý và chấp nhận quan niệm của mình thì sẽ không lo Đại Minh không sớm giải trừ cấm biển.
Ấy vậy mà không ngờ có nhiều rắc rối như thế. Đầu tiên là do giải cấm nên mới liên quan đến cấy cày, vì cấy cày mà dính dáng đến thay đổi giống cây trồng. Lần lữa cho đến hôm nay mục đích quan trọng nhất vẫn chưa bắt đầu, hành trình trở về Nam của Thành Khởi Vận cũng vì vậy mà năm lần bảy lượt bị hoãn lại khiến nàng ta đành phải ở lại trong Dương phủ.
Bước vào phòng tấu đàn bên trong phòng khách, Dương Lăng không kìm được kinh ngạc. Người con gái đang chậm rãi khéo léo lướt ngón gảy đàn ấy không ngờ lại là Cao Văn Tâm. Nàng khoác chiếc áo ngắn tay cân vạt màu bạc bằng da chồn, tôn lên dung nhan thanh nhã, môi đỏ răng ngà. Trông thấy Dương Lăng bước vào thì ánh mắt nàng thoáng lộ ra vẻ vui mừng, vội đưa tay chặn dây đàn lại.
Tiếng đàn thoáng ngân lên rồi ngưng bặt, Cao Văn Tâm bước xuống chiếc giường la hán, khuôn mặt thuần khiết khẽ ửng hồng, nàng hơi khom người vái chào:
- Ra mắt... đại nhân.
Từ sau khi trong cung truyền chỉ cho Cao Văn Tâm nhận bổng lộc triều đình, làm nữ quan Thái Y viện thì Dương Lăng liền cho xây thêm một khu nhà trong khoảnh sân vườn rộng mấy mẫu ở hậu viện dành riêng chị em nhà họ Cao cư ngụ. Tuy chi phí sinh hoạt thường ngày vẫn do nhà họ Dương cung cấp nhưng cũng có thể xem như ở nhà riêng nên Cao Văn Tâm cũng không tiện đến thăm hằng ngày, do đó hai người ít khi gặp nhau. Không ngờ hôm nay đến lại gặp nàng, Dương Lăng mới biết nàng gảy đàn hay như vậy.
Trước đây Cao Văn Tâm gọi Dương Lăng là "lão gia", sau khi được xóa bỏ thân phận nô tỳ, vì nàng còn là nghĩa tỷ kết bái của Ấu Nương cho nên đúng ra nên gọi Dương Lăng là "muội phu" nhưng Cao Văn Tâm nào chịu. Một khi hai tiếng muội phu thốt ra nàng sẽ mất đi một đức lang quân như ý, thế nên nàng vẫn cứ dựa theo chức quan mà gọi Dương Lăng là đại nhân.
Dương Lăng thấy nàng mặc áo cánh và váy bó thêu sợi màu lam nhạt, lúc xuống giường dưới đáy váy ẩn hiện chiếc quần (tất khố) đơm hoa màu hồng nhạt, đôi giày đế cao đầu phượng màu đỏ pha vàng. Lúc nàng đứng lên, cặp hoa tai bảo thạch màu xanh khẽ đong đưa hợp cùng vóc dáng thanh tú làm toát lên một vẻ đẹp tao nhã.
Dương Lăng cười nói:
- Đây là bài Phong Nhập Tùng mà Ấu Nương học, ta rất thích nghe. Ban đêm nghe bài từ khúc thanh nhã này dễ ngủ vô cùng, không ngờ cô cũng thích bài này. Sao chỉ có mình cô ở đây, những người khác đâu rồi?
Cao Văn Tâm nghe y nói vậy thì mặt thoáng ửng hồng. Vì nàng nghe Ấu Nương nói rằng Dương Lăng thích nhất là nghe bài từ khúc này mà trong tay lại không có khúc phổ cho nên mới nhờ Thành Khởi Vận chỉ dạy cho. Tâm sự con gái này sao nói cho Dương Lăng biết được! Nàng mỉm cười liếc mắt về phía chiếc giường khẽ nói:
- Dạ, còn có một vị nữa, Thành nhị đáng đầu của đại nhân cũng ở đây.
Lúc này Dương Lăng mới để ý đến phía trong giường, cạnh đầu giường là Thành Khởi Vận đang nằm dựa nghiêng trên một chiếc đệm gấm, trên người đắp một tấm chăn xanh biếc chỉ để lộ khuôn mặt trắng ngà, hai má đỏ au, mắt đẹp mơ màng đang say sưa ngủ.
Dương Lăng không nhịn được cười bảo:
- Không chỉ là vậy, cho dù mua hết nơi này nhưng làm sao để thuyết phục những tá điền đó trồng các loại cây mới cũng sẽ là việc tốn nhiều sức lực đó.
Dương Lăng nghe vậy thì cảm thấy bất ngờ, bèn nói:
- Liên quan gì đến tá điền vậy? Nếu như nơi này là đất của ta thì chẳng phải ta muốn trồng gì thì trồng nấy sao? Tá điền không đồng ý à? Không sợ ta đuổi bọn họ sao?
Hàn Ấu Nương, Cao Văn Tâm và Thành Khởi Vận nhất tề tròn mắt kinh ngạc nhìn y, một hồi lâu Thành Khởi Vận mới bật cười nói:
- Hôm nay ở dưới hầm sưởi chăm sóc hoa mầu đại nhân lộ ra học vấn rất cao sao những lẽ thường như thế lại không biết vậy? Hi hi hi, không có địa chủ nào dám đối đãi với tá điền như vậy đâu. Đối đãi kiểu như với đầy tớ như vậy thì có, nhưng cũng hiếm vô cùng.
Dương Lăng nghe mà cảm thấy khó hiểu vô cùng. Y biết hình tượng của địa chủ đều là hung thần ác sát, là những ác bá mặt mũi dữ tợn sao lại không làm chủ được đất của mình?
Thành Khởi Vận giải thích:
- Đại nhân! Những tài chủ ở thôn quê này có mấy loại, một là có được gia nghiệp tổ tiên truyền lại, hai là làm quan nơi khác, buôn bán phát tài rồi về quê hưng gia lập nghiệp, mua nhiều ruộng đất mà trở thành địa chủ. Ba là cần cù tiết kiệm, thông minh hiếu học, giỏi việc kinh doanh lại cả đời kiềm ăn kiệm dụng, tiết kiệm được bao nhiêu đều bỏ vào mua ruộng mua đất, dần dần rồi trở thành địa chủ. Loại thứ tư ấy là chèn ép bán buôn, bóc lột lãi nặng mà thành tài chủ nhưng chỉ chiếm số ít. Thật ra những thân sĩ thôn quê này cũng từng đọc "Tứ Thư" "Ngũ Kinh", tôn sùng đạo Khổng - Mạnh, thương nghèo cứu già, giúp đỡ quả phụ, xây trường dựng lớp, cứu tế thiên tai, xây cầu sửa đường, hoà giải tranh chấp. Quan viên địa phương phần lớn cần dựa vào những thân hào nông thôn địa phương này cho nên bọn họ rất coi trọng danh vọng cá nhân. Cưỡng bách tá điền khuất phục là việc mà rất hiếm người làm, hơn nữa tiếng ác truyền xa cho nên sẽ không có tá điền nào chịu trồng trọt trên đất kẻ đó. Nói đại khái là năm nay tá điền cày thuê cho địa chủ này, năm sau có thể bỏ đi không cày, chuyển sang cày thuê cho địa chủ khác. Nếu như là tá điền có sẵn nông cụ và trâu cày trong nhà thì càng được các chủ điền tranh nhau chiêu nạp. Dẫu sao địa chủ làm vậy cũng là vì kiếm lời, nếu tự chăn nuôi trâu cày và chuẩn bị nông cụ thì sẽ tốn kém hơn nhiều.
Cao Văn Tâm vừa đi theo cạnh Hàn Ấu Nương vừa nói:
- Đúng đó, đại nhân, hơn nữa địa tô là nộp lương tô (thóc lúa) và kim tô (tiền bạc), chỉ cần người ta nộp đủ tô thuế đúng hạn thì họ trồng gì đi nữa địa chủ cũng không có quyền can thiệp. Cho dù là tôi tớ trong nhà thì chỉ cần là ông chủ thông minh một chút cũng phải đối đãi cẩn thận bằng không bọn họ không làm hết sức, kẻ chịu thiệt thòi sẽ là đám ông chủ nọ. Đất nhà hạ quan không nhiều nhưng đầu tháng hoặc ngày rằm cha của hạ quan vẫn phải cho tôi tớ tá điền ít thịt, ngày lễ ngày tết còn đưa cho bọn họ chút lương thực, quần áo đồ dùng, làm như vậy mới có thể giữ lại những tá điền giỏi, những tôi tớ hiền lành chịu làm việc. Nếu làm theo cách của đại nhân, hi hi... chưa tới mấy năm thì ruộng tốt trong tay cũng sẽ trở nên hoang vu hết thôi.
Dương Lăng thoáng đỏ mặt, ngượng ngập không biết nói gì. Y đâu biết thì ra địa chủ còn bị nhiều hạn chế như vậy, còn tưởng rằng chỉ cần mình trở thành địa chủ thì sẽ có thể muốn gì làm nấy, giờ thì...
Dương Lăng khẽ nhíu mày, ngẩn người nhìn mảnh ruộng đó, xem ra cảnh tượng phổ biến trồng trọt ở khắp ngoại thành, đến lúc được mùa khiến cho bá quan rung động sẽ không thể xuất hiện rồi. Cho dù những địa chủ đó chịu bán, y sẽ phải làm thế nào để ép đám tá điền đi trồng các giống cây mới đây?
Không thể đem so sánh nơi này với đám đất bạc màu mà mình chuẩn bị cho trồng thử ở Thiểm Tây được. Dân chúng nơi ấy đã được hứa hẹn cung cấp khẩu phần lương thực tương ứng, năm nay anh muốn bọn họ trồng gì bọn họ cũng sẽ đồng ý. Nhưng bên ngoài kinh thành phần lớn đều là ruộng màu, cái giá phải trả e rằng phải gấp mấy lần mới có thể khiến cho dân chúng động lòng. Nhưng còn những địa chủ đó thì phải làm thế nào đây?
Chậc, mấy ngày nay một mặt mải lo việc Nội xưởng nghiên cứu chế tạo súng mới, mặt khác dò thám xu hướng cải cách chính trị của Lưu Cẩn trong kinh mà y đã xem nhẹ những việc này. Nếu như sang xuân để sĩ tốt khai khẩn ít ruộng đồi thì không biết hiệu quả sẽ ra sao.
Thành Khởi Vận thoáng đảo mắt, nói:
- Đại nhân, tâm địa bồ tát mà dùng thủ đoạn bồ tát sẽ không thể làm cho mưa rào khắp chốn, nhưng nếu tâm địa bồ tát mà dùng thủ đoạn tu la cứu giúp cho thiên hạ sẽ lại có thể cứu khốn cho dân. Không bằng đại nhân giao việc này cho ty chức, chỉ cần bày ra chút kế mọn ty chức nhất định sẽ có thể đoạt được bảy khoảnh ruộng đất của hoàng trang một cách dễ dàng.
Dương Lăng quay đầu lại nhìn nàng thật lâu, chỉ thấy cặp mắt đen láy trên khuôn mặt trắng ngà của nàng đang nhìn y không chớp, bông tuyết rơi trên má nàng hoá thành giọt nước, mấy sợi tóc dài dính lại bên trên làm y không nỡ trách mắng mà chỉ thở dài rồi nói:
- Chưa tạo được phước cho dân mà đã muốn làm ác rồi à?
Thành Khởi Vận lặng lẽ cúi đầu. Nàng chậm rãi bước đi một hồi, trong đầu bỗng nghĩ ra một biện pháp, khoé môi không khỏi lộ ra một nụ cười đắc ý. Nàng ngẩng đầu định gọi Dương Lăng song chợt ngậm miệng lại, thầm nghĩ: "Mình tạm thời bàn bạc với Ngô đại đáng đầu trước, đợi khi thành công sẽ kể cho y sau, để y được chứng kiến thủ đoạn của mình. Cho dù không dùng thủ đoạn của ác bá thì mình vẫn là Gia Cát trong giới nữ nhi!"
Nàng vươn bàn tay trắng nõn như ngọc đợi một bông tuyết rơi vào trong lòng bàn tay, chưa kịp cảm nhận cái vị se lạnh thì bông tuyết đã hoá thành giọt nước. Khẽ thở ra một hơi, nàng thấp giọng ngâm:
"Tương tư như tửu thuần dục huân, bán tuý thường ký mộng trung tầm.
Đông phong diêu ký tinh oánh tuyết, hà thời tu đắc lạc mai hoa?"
(Nỗi tương tư giống như rượu thuần dễ say, khi say người ta thường chìm vào trong giấc mơ mà tìm kiếm bóng hình người còn lại
Gió đông đưa bông tuyết đến, biết khi nào mùa đông mới có thể nhìn thấy được hoa mai?)
Hàn Ấu Nương đi theo Dương Lăng một lúc chợt phát hiện Thành Khởi Vận còn rớt lại ở phía sau, bèn quay đầu lại gọi:
- Thành cô nương... í?
Mắt nàng rất tinh, lúc này sắc trời tuy đã chạng vạng nhưng từ xa nàng vẫn trông thấy hai thớt khoái mã một trước một sau đang phi băng băng lại. Nàng bất giác dừng chân kéo tay áo Dương Lăng nói:
- Tướng công, có khoái mã tới, sợ là có chuyện rồi!
Trong đám sáu tay gia đinh có kẻ xuất thân là phiên tử trong quân đội nên sớm đã rút ra phác đao và súng ngắn giấu trong áo choàng bông ra, quát lớn:
- Kẻ nào? Mau ghìm cương chạy chậm lại!
Người chạy phía trước nhảy phóc xuống ngựa, rảo bước đến thưa:
- Ty chức từ Đại Đồng chạy đến, có quân tình khẩn cấp cần bẩm báo. Ngô đại đáng đầu sai ty chức xuống núi bẩm báo trước cho Xưởng đốc đại nhân, đại đáng đầu ông ấy sẽ theo sau.
Chú thích:
(1) đấu ngư bào http://www.dzwww.com/xinwen/xinwenzh.../images/06.jpg
(2) tiếng địa phương phương bắc, chỉ ai đó nằm lì trong nhà cho qua mùa đông, giống như con mèo ngủ đông.
(3) loại cúc áo thịnh hành thời Minh, chính giữa là hình hoa cúc, hai bên là hình ong mật hoặc bươm bướm. Phan Kim Liên trong truyện Kim Bình Mai từng mặc loại áo cân vạt có loại cúc này.