Ngược Về Thời Minh
Chương 168 : Lời đồn về xuất thân của Hoàng đế
Ngày đăng: 13:23 30/04/20
Hàn Ấu Nương ngả người vào lòng Dương Lăng thoả mãn, đôi má vẫn còn nóng hôi hổi.
Dương Lăng mơn trớn cặp mông trơn nhẵn của nàng, lơ đãng gọi:
- Ấu Nương!
- Dạ?
Hàn Ấu Nương khẽ đáp rồi ngước đầu nhìn y dò hỏi. Dương Lăng vỗ nhẹ bờ mông khuất dưới chăn của nàng, hỏi:
- Ta vừa sực nhớ nàng nói Văn Tâm bảo trong vòng ba tháng nàng vẫn có thể làm chuyện phòng the. Các nàng... trước giờ đều chia sẻ mọi thứ như vậy sao?
Hàn Ấu Nương rúc người vào lòng y cười thật tươi, nũng nịu như một chú mèo con:
- Văn Tâm tỷ tỷ sợ người ta bị mất lòng yêu thương của tướng công chứ bộ...
Dương Lăng vờ giận trách:
- Nói bậy, tướng công là người như vậy à?
Rồi y trừng mắt, khẽ búng mũi nàng, Hàn Ấu Nương kêu á lên một tiếng, chun mũi lại.
Dương Lăng gác đầu lên cánh tay, ngửa mặt lên trần nói tiếp:
- Tuy rằng nàng ấy là thái y nhưng suy cho cùng vẫn là cô gái chưa xuất giá, sau này nàng hãy hạn chế đề cập những chủ đề như vậy với Văn Tâm. Tuy các nàng là bạn gái thân thiết chốn khuê phòng song e là... cũng không thích hợp lắm.
- Đúng rồi!
Hàn Ấu Nương lật sấp người lại, nằm đè lên ngực Dương Lăng, mở to cặp mắt tròn xoe hỏi:
- Tướng công! Sang năm Văn Tâm tỷ tỷ hai mươi tuổi rồi. Ngày ấy, trước lúc ra pháp trường, khi kết bái thiếp đã từng nói sẽ nguyện tiếp nhận bọn họ vào nhà. Tướng công... không thích Văn Tâm tỷ tỷ sao?
Dương Lăng vỗ mông nàng một cái rồi bảo:
- Leo xuống, đừng đè lên bụng nữa!
Hàn Ấu Nương "í" một tiếng, le lưỡi rồi ngoan ngoãn bò xuống khỏi người y.
Dương Lăng ôm lấy nàng, dịu dàng:
- Ấu Nương! Nàng đương nhiên nghĩ rằng tướng công nhà mình là nam nhân tốt nhất thế gian, người con gái nào cũng phải được gả cho y mới sẽ có hạnh phúc. Nhưng người đàn ông tốt trên đời không phải là không còn, chẳng qua là nàng chưa có cơ hội gặp gỡ mà thôi.
Không thể so sánh Văn Tâm với Tuyết Nhi và Ngọc Nhi được! Có lẽ khi đó xuất phát vì lòng muốn báo ơn hoặc vì không còn sự lựa chọn nào khác nên nàng ấy mới thuận ý nàng gả cho tướng công. Nay Văn Tâm đã được khôi phục tự do lại có chức quan trên người, chưa hẳn đã không thể tìm được một người chồng tốt. Chẳng lẽ gả vào Dương phủ làm thiếp mới là sự lựa chọn tốt nhất cho nàng ấy sao?
Các nàng phải cho nàng ấy một cơ hội được cân nhắc kỹ lưỡng ở một góc độ mới, dưới một thân phận mới, chứ đừng mặt trong mặt ngoài ép nàng ấy coi mình là người nhà họ Dương để nàng ấy cũng phải nghĩ rằng gả cho ta là lẽ đương nhiên. Nói thật, nếu như không phải do trời xui đất khiến mà Văn Tâm trở thành nô tì của ta, có thể lúc này gặp mặt nàng ấy sẽ kính nhi viễn chi ta đó.
Hàn Ấu Nương trợn tròn mắt, hờn dỗi trách:
Trong lúc Dương Lăng thoáng thất thần, Thành Khởi Vận đã nhướng mày, liếc nhanh y rồi khoan thai xuống núi.
Thành Khởi Vận lướt ngang qua người Dương Lăng. Tuy cải nam trang, song nàng lại cố ý bước đi kiểu phụ nữ, eo mảnh khoan thai, dáng người tha thướt, vẻ liếc mắt trông vô cùng mê người. Nàng vừa đi qua, một mùi thơm thoang thoảng kéo ngay đến, khiến Dương Lăng cũng lay động tâm tình, khởi lên bao ý niệm!
Dương Lăng ngạc nhiên đưa mắt nhìn theo bóng lưng nàng ta. Người con gái này bình thường thì có vẻ hoàn toàn vô hại, song nếu nàng ta đã định tâm cám dỗ thì với sắc đẹp, dáng điệu, tâm kế và thủ đoạn của nàng, quả thực chả có mấy người không bị lung lạc. Chẳng lẽ ngay cả Ngô Kiệt đã đến tuổi ”tri thiên mệnh” (tuổi năm mươi) cũng không kháng cự được sự mê hoặc của nàng ta?
Dương Lăng muốn đi hỏi Ngô Kiệt, song lại cảm thấy khó mà mở miệng. Chần chừ hồi lâu, y chợt nhớ lại cảnh ngày trước khi Chính Đức đến thăm, chính y cầm kiếm đe dọa đã khiến Thành Khởi Vận phải sa lệ. Rốt cuộc y đành khẽ thở dài rồi đi theo nàng ta xuống núi.
Đi đến trước sườn núi, Thành Khởi Vận đưa khoé mắt khẽ liếc về phía sau, thấy bóng dáng Dương Lăng đang chậm rãi theo sau lưng, nàng tựa cười mà như không cười, quay đầu lại thong thả nhiếc khẽ: "Tiểu oan gia, người ta vì ngươi mà lo sống lo chết. Còn ngươi thì sướng rồi, không biết thông cảm thì thôi, còn đi nghi ngờ người ta cám dỗ này nọ, hừ! Ngươi mắc nợ ta, sớm muộn... sớm muộn rồi có một ngày ta sẽ bắt ngươi trả hết cho ta."
Nàng oán hận vung chân đá bay một cục đá nhưng lại trượt chân ngã ngồi oạch xuống đất. Thành Khởi Vận tức giận đập mạnh tay xuống mặt đất, nhưng băng tuyết chạm vào tay lạnh buốt, thế là lại vội rụt về. Đúng lúc này, Dương Lăng đã đi đến bên cạnh, mỉm cười đưa tay ra.
Thành Khởi Vận liếc y một cái, giận dỗi quay ngoắt đầu đi, bảo:
- Chẳng phải đại nhân hoài nghi ti chức dụ dỗ Ngô lão đầu sao? Sao không đi hỏi cho rõ?
Dương Lăng cười ha hả:
- Không thể trách ta, ai bảo lúc trước cô.... À, có điều ta đã nghĩ thông suốt rồi, cô sẽ không làm thế đâu. Với tầm mắt tài tình của cô nương, sao lại đi làm việc đó chứ?
Thành Khởi Vận vụt quay đầu lại, ngạc nhiên ngước nhìn y, nhất thời tâm tình xao động, chỉ cần có lời này của Dương Lăng, mọi tâm huyết và nỗ lực của mình đều đáng giá.
Con tim tung tăng nhảy múa, nàng vui sướng đưa tay lên. Dương Lăng nắm lấy bàn tay xinh xắn mềm mại của nàng kéo dậy, nhưng y lại buông thêm một câu rất không hợp thời:
- Nếu như cô nương có lòng muốn trèo cao thì ngày đó ở trước mặt Hoàng thượng đã không giữ khuôn phép như vậy. Cho nên cho dù cô nương có muốn cám dỗ ai đi chăng nữa, cô cũng sẽ không cám dỗ Ngô lão. Có lỗi, có lỗi!
Thành Khởi Vận vừa nghe thì giận đến bốc khói, nàng hất tay Dương Lăng ra, cả giận la lên:
- Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi cố ý có phải không? Ta tham công danh lợi lộc đến vậy sao? Nhất định phải có lợi ích thì mới chịu thật lòng đối đãi với người ta ư?
Đoạn nàng căm hận quay người bỏ đi. Nhưng do bước vội, đôi giày da hươu lót nhung bị trượt, nàng lại ngã bệch xuống đất, mông đập trúng một cục đá đau điếng khiến nàng trào nước mắt.
Dương Lăng bước ngang qua, ánh cười trong mắt. Thành Khởi Vận thấy ý cười trong mắt y, nhất thời trong lòng dấy lên một nỗi bi thương, đau đớn nói:
- Ta muốn về nhà, ta muốn về phương nam. Ngươi luôn gây khó dễ cho ta, ngay cả tuyết ở đây cũng ăn hiếp ta.
Dương Lăng mỉm cười kéo nàng dậy:
- Đường núi vốn trơn trợt, lúc tôi lên núi còn bị ngã một lần đó, hà cớ gì cô lại trút giận sang người khác? Nào, để tôi dìu cô xuống núi. Ờ... dù gì đi đường không có việc gì làm, cô có thể kể cho tôi nghe rốt cuộc cô tìm Ngô lão để làm gì không?
Mới vừa được kéo dậy, nghe y nói vậy thì Thành Khởi Vận không nhịn được phì cười, một lúm đồng tiền thoáng hiện lên rồi biến mất. Ngay lập tức nàng nhanh chóng che giấu nụ cười, liếc y đáp:
- Không nói! Dù gì thì ta cũng là đồ vô dụng trong mắt ngài, nếu không dụ dỗ con nít thì là dụ dỗ ông già. Ngài có chiêu gì thì cứ dùng đi, nói không chừng khi trường kiếm kề lên cần cổ này rồi, cái gì nên nói cái gì không nên nói ta cũng sẽ khai ra hết đó.
Mũ ô sa của Thành Khởi Vận hơi lệch sang một bên, tóc lộ ra ngoài. Thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, một vài sợi tóc phơ phẩy nhẹ lên mặt Dương Lăng; nhột nhạt, thơm ngát...