Ngược Về Thời Minh

Chương 214 : Đêm khuya văng vẳng tiếng gió mưa (phần 2)

Ngày đăng: 13:23 30/04/20


- Nói nhỏ một chút! - Nữ pháp sư Hồng Cô, người thấp béo như quả bóng bằng thịt, đang cải trang làm mụ hầu gái già, cười giả lả, - Cho nên cha cô mới gia nhập thánh giáo của chúng ta, muốn lật đổ triều đình nhằm xây dựng lại một thế giới trong sạch đấy.



Mụ lấy ngón tay béo ục như củ cải của mình nhón lấy cây trâm vàng cài lên búi tóc được tết cao của Liễu Phi Vũ, rồi vỗ tay khen:



- Đẹp, thật là đẹp! Chậc! Giống hệt như hồi ta còn trẻ vậy!



Chà! Phi Vũ cô nương! Đừng có xị mặt u sầu nữa. Hiện tại thánh giáo không có cách nào cứu cha cô ra được cả. Cô cũng biết đấy, rất nhiều người không liên quan gì với thánh giáo chúng ta nhưng vẫn bị cái đám gian thần Dương Lăng và Cốc Đại Dụng đó bắt bớ, doạ dẫm đe nẹt, làm tan cửa nát nhà, huống hồ cha cô thật sự là người của bản giáo! Chỉ hơi sơ suất liền sẽ bị tịch biên tài sàn, xử trảm cả nhà ngay.



Mụ thủ thỉ:



- Cho nên đại pháp sư mới quyết định kêu cô tương kế tựu kế, giả vờ đón tiếp y. Một có thể cứu cha cô ra, hai là có thể giành được sự tin yêu và tín nhiệm của y. Lúc đó cô còn có thể giúp thêm một ít việc cho thánh giáo rồi sau này sẽ trừng trị thích đáng bọn chúng.



Người Liễu Phi Vũ hơi run lên, lệ viền quanh mi, nàng van nài:



- Hồng Cô, tôi... tôi hơi sợ, tôi vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, sao có thể làm được chuyện khiến cho gia môn hổ thẹn chứ? Bảo tôi... bảo tôi hiến thân cho y, còn phải nhoẻn miệng tươi cười, cả ngày hầu hạ bên người tên cẩu quan đó. Tôi... tôi thật sự làm không được...



Nàng chợt nắm lấy tay Hồng Cô, khẩn cầu:



- Tôi... tôi có thể giết y, nhân lúc y say rượu mà giết y. Hồng Cô, đại pháp sư thần thông quảng đại, cầu xin lão nhân gia người cứu cha tôi ra có được không? Tôi tình nguyện giết tên cẩu quan đó, cùng y đồng quy vu tận để báo đáp thánh giáo!



- Hoang đường!



Hồng Cô đanh mặt lại, giật mạnh tay ra khỏi tay cô gái. Liền đó ý thức được mình hơi thất thố, mụ ta bèn vội khoác lại lên bộ mặt tươi cười, an ủi:



- Phi Vũ cô nương, ta biết rằng cô chung tình với Nhị thiếu chủ. Đàn ông ấy mà, tam thê tứ thiếp là thường! Đàn bà bên cạnh Nhị thiếu chủ còn ít hay sao? Thiếu chủ nào để ý tới việc cô có còn là xử nữ hay không. Cô vì thánh giáo mà hy sinh nhiều như vậy, tận tình làm tròn bổn phận thánh nữ, hiến thân cho thánh giáo tới chết không sờn, Nhị thiếu chủ sẽ chỉ càng yêu cô hơn.



Thôi đừng ngẩn người ra đó nữa, nghe lời Hồng Cô đi!



Ánh mắt Hồng Cô thoáng loé lên, mụ ta lặng lẽ mân mê gói giấy nhỏ trong ống tay áo, rồi nói với giọng nhẹ nhàng nhưng hết sức lạnh lẽo:



- Cô nên nhớ, nếu Dương Lăng mà chết, cha cô, mẹ cô, cả nhà cô đều sẽ chết hết!



Liễu Phi Vũ thoáng run lên, cả người đờ đẫn. Hồng Cô thấy lời doạ nạt của mình đã hiệu quả, không nén được cười mỉm. Ngẫm nghĩ lại, mụ thấy nha đầu này lâm trận chùn chân, nao lòng dao động, mình lại không tiện xía vào, biết làm thế nào cho phải? Suy tính một lúc mụ thấy vẫn cho cô nàng uống nhuyễn cốt tán là tốt nhất.



Nghĩ vậy, mụ ta bèn dịu giọng khuyên nhủ:



- Cô đừng có làm chuyện ngu ngốc nữa. Nè, Hồng Cô đã chuẩn bị ít thuốc có thể tránh thai, cô có thể tránh phải hoài thai nghiệt chủng của tên gian tặc đó.



Mụ đưa một chén trà không tới trước mặt Phi Vũ, xé gói giấy trút bột thuốc vào, sau đó châm trà, bảo:



- Uống đi! Hồng Cô cũng chỉ có thể giúp được cô bấy nhiêu thôi.



Tiểu thư nhà họ Liễu hoảng sợ:



- Hồng Cô. Tôi... tôi...



Nhác thấy ánh mắt trở nên nghiêm lạnh của Hồng Cô, Liễu Phi Vũ không khỏi sợ hãi, miễn cưỡng cầm chén trà lên khẽ hớp một ngụm.



Một ngụm trà xanh thoảng thoảng hương thơm, uống vào trong miệng lại như uống phải chén rượu đắng. Nghĩ đến tình cảnh của chính mình, trong lòng Liễu Phi Vũ chợt dấy lên nỗi bi thương, nàng bèn đặt chén trà xuống, gục xuống bàn khóc nức nở.



Đối với loại thuốc "Nhuyễn Cốt" đặc chế bởi Di Lặc giáo này, uống một ngụm với uống cả chén cũng đều như nhau. Sau nửa nén nhang sẽ tay rẩy chân run, tứ chi mềm nhũn, có muốn giãy dụa cũng không cách nào thoát được, mà kháng cự yếu ớt sẽ chỉ càng kích thích dục vọng chinh phục của đàn ông.



Thấy nàng đã uống trà, Hồng Cô khẽ mỉm cười, lấy nắp chén trà đậy lại. Mụ vừa định mở miệng nói chuyện thì bên ngoài chợt có tiếng người cười to nói lớn:



- Ha ha! Hôm nay trong quân lão tướng như mây, uống thật thoả thích. Dương đại nhân hình như hơi quá chén rồi thì phải?



Tiếng bước chân ngừng lại trước cửa, liền đó cả hai nghe một giọng đàn ông lè nhè cười khổ:



- Sớm... sớm biết mấy tay tướng ở biên ải này uống rượu như uống nước lã như thế này, bản quan thật sự đã không dám phụng bồi rồi. Mấy ngày trước đám Đỗ tổng binh coi như là còn nhã nhặn đi, ai ngờ... ợ... Chúng ta đang đi đâu.... vậy? Bản quan phải về... về nghỉ ngơi, quả thực... quá chén mất rồi!



Người nọ lại cười bảo:




Ai dè nàng vừa đứng lên cởi áo khoác da xám ra, hai vai chợt bị siết lại như bị người nào đó ôm chặt. Vừa hốt hoảng vừa tức giận, Thôi Oanh Nhi còn tưởng rằng Dương Lăng nuốt lời tính bắt giữ mình. Nàng vừa cảm thấy bực bội vừa cảm thấy tức cười: chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn bắt ta sao? Đúng là rượu khiến cho người ta có gan lên hẳn.



Thôi Oanh Nhi vừa dùng sức quẫy ra, tức thì cả sợ, toàn thân túa mồ hôi lạnh. Cho dù bị xích sắt quấn thân, nàng dùng hết sức giãy dụa cũng chưa hẳn đã không thoát được, thế mà lúc này... lúc này hai vai nàng lại vô lực, xương cốt tựa như mềm oặt.



Vừa kinh hoảng vừa tức giận, nàng quay đầu lại thấy Dương Lăng mặt đỏ bừng bừng, hơi thở phả ra từ miệng nóng rực như lửa, trong hơi rượu lại có mùi thơm nhàn nhạt. Với bản lĩnh sơn tặc có kiến thức sâu rộng, đương nhiên nàng ngửi được y uống phải loại thảo dược nào rồi. Thôi Oanh Nhi sợ đến hồn bay phách lạc, mắt trợn trừng. Lúc này Dương Lăng đã bế thốc nàng lên, lảo đảo bước tới giường.



Thôi Oanh Nhi ức đến ứa gan, vừa khóc vừa run rẩy van nài:



- Thả ta ra, thả ta ra! Xin ngươi... Ngươi bị trúng dâm dược rồi, thả ta ra, ta có cách... Á!



Trong tiếng thét sợ hãi, áo lót đã bị xé ra, bộ ngực săn chắc của nàng lộ ra một nửa. Thôi Oanh Nhi tuyệt vọng thét lên:



- Đừng đụng vào ta! Ngươi dám đụng vào ta, ta nhất định sẽ giết ngươi. Ta nhất định... a a a...



*****



Dưới ánh sáng tù mù của ngọn đèn bàn, khuôn mặt xinh đẹp của Thôi Oanh Nhi đã như hoa đọng sương mai, nước mắt vệt vắn vệt dài. Đã không còn sức để đẩy Dương Lăng đang sa vào trạng thái điên cuồng, nàng chỉ đành nhắm nghiền hai mắt, tấm thân mềm mại nhẹ nhàng uyển chuyển nhấp nhô dưới người y....



Có lẽ trong lý trí Dương Lăng vẫn còn nhớ nàng là ai, cũng có lẽ y chẳng còn biết gì nữa. Y chỉ biết hiện tại y đang khoái lạc biết dường nào. Mỹ nhân đang nằm bên dưới quả thực là vưu vật mê người đến cực độ.



Đôi chân thon dài mà săn chắc, cặp đùi trơn mượt đến mê ly. Cặp ngọc nhũ tròn mẩy mà cao vút. Y điên cuồng ép người lên thân Thôi Oanh Nhi, quấn chặt hai thâm mình vào nhau như áo trời không vết vá. Khoái cảm khôn tả cùng với tiếng rên rỉ như nỉ như non của Thôi Oanh Nhi mang đến cho y sự mê sướng tuyệt diệu khó nói nên lời...



Chiếc giường khảm ngà dập dờn như con thuyền nan trên sóng biển. Ánh sáng của cây đèn trên bàn le lói như hạt đậu non. Hai tấm thân quấn rịt vào nhau trong tấm màn vui hoan hợp. Trong cơn quay cuồng lờ mờ có thể thấy được từng phần thân thể trắng phau mềm mại. Dương Lăng đã rơi vào trạng thái điên cuồng, song Thôi Oanh Nhi lại hết sức tỉnh táo.



Vì tỉnh táo cho nên nàng nhục nhã và giận dữ vô cùng. Cánh môi mỏng của nàng đã bị cắn đến ứa máu, thế nhưng phản ứng của thân thể nàng lại không chịu sự khống chế của tâm lý tức giận và nhục nhã ấy. Làn thu ba trong đôi mắt đang mở to của nàng chợt trở nên mê mang, rồi theo động tác của Dương Lăng, thỉnh thoảng nàng lại buông ra tiếng rên rỉ đê mê, nghe như tiếng sáo diều khe khẽ.



"Sao lại có thể như vậy chứ? Trời ơi, hãy cho tôi chết đi!" Thôi Oanh Nhi gào thét trong lòng, nước mắt đã cạn khô. Thế nhưng tấm thân yêu kiều của nàng lại phối hợp cùng Dương Lăng một cách bất đắc dĩ, thân thể đầy đặn và dẻo dai của nàng nghênh đón lấy những đợt công kích tàn bạo của Dương Lăng.



Một chiếc nhũ hoa mang theo hương thơm mê người lọt thỏm giữa miệng và lưỡi của Dương Lăng. Thôi Oanh Nhi run bắn người vì xấu hổ và nhục nhã, "Trời giết tôi đi. Y... y rõ ràng là đã uống phải thuốc mất đi lý trí, vậy mà còn... còn đùa bỡn mình như vậy...", một cánh tay ngọc vừa đặt lên vai y hòng đẩy y ra thì lại bỏ xuống. Sự việc đã đến nước này, chẳng lẽ còn có thể giữ lại sự thanh bạch của mình hay sao?



Đường cong ưu mỹ, mông tròn vểnh cao, sờ vào liền thấy láng mịn như mỡ đặc, đầy đặn có thừa, mềm như không xương. Cũng chỉ có mỹ nhân như đào chín trên cây này mới cho người ta cảm giác tuyệt diệu như vậy. Eo nhỏ của nàng lại thon thả đến lạ, ôm vào lại thấy trơn nhẵn mà chắc nịch...



Gió mưa không ngớt. Muôn vàn ý nghĩ quay cuồng trong đầu Thôi Oanh Nhi, trong lòng nàng chỉ nghĩ đến ba chữ "phải giết y". Có điều trong cơn khoái lạc đến cực độ ý nghĩ đó liên tục bị cắt ngang, tạm thời nhường chỗ cho một thứ cảm giác sung sướng như lên mây. Đến khi "trở lại nhân gian", khi đã thanh tỉnh lại, trong nỗi tủi nhục và phẫn hận đến cùng cực, nàng lại chỉ nghĩ đến bốn chữ "tự sát cho xong".



*****



Đêm, trong doanh trại nằm trên cánh đồng mênh mông tuyết, rét lạnh mà tĩnh mịch.



Giữa đất trời, tất cả mọi vật dường như đều ngưng thở.



Thi thoảng có vài con thú nhỏ sinh sống về đêm lại lén chui ra khỏi tuyết, chạy đi mấy bước, rồi lại lủi vào trong tuyết.



Bên trong đại doanh, tay tiểu tốt bị Mã đô ty quất roi nọ bỗng nhiên thét mớ lên một tiếng thảm thiết, đầu vã mồ hôi đầm đìa, vung tay đá chân giãy giụa, miệng la thảm thiết không ngừng.



Binh sĩ nằm bên bị đánh thức bèn đẩy hắn mắng:



- La cái gì? Khóc cái con mẹ gì chứ?



Còn chưa dứt lời, một binh sĩ khác nằm ở lều sát bên bị đánh thức bởi âm thanh khủng bố nọ lây nhiễm, cũng đã bắt đầu thét lên. Lần này thì thôi rồi! Sĩ tốt bị lây nhiễm bởi bầu không khí cuồng loạn mỗi lúc một nhiều. Áp lực, mệt mỏi và sợ hãi tích lũy lâu ngày trên người các binh sĩ lúc này đồng loạt bùng phát, người la hét điên cuồng mỗi lúc một đông; từng đợt từng đợt sóng gào thét điên loạn nhanh chóng lan khắp cả đại doanh.



Trong bóng đêm lạnh lẽo và đen kịt, rốt cuộc đại doanh đã xảy ra chuyện mà các tướng lĩnh cầm binh hàng nghìn năm nay khiếp sợ nhất: "doanh khiếu". Cả đại doanh đầy tiếng la hét như quỷ khóc sói gào. Tiếng la hét càng lúc càng làm cho nhiều người cảm thấy khiếp sợ, ai nấy đều cầm lấy vũ khí đề phòng bất cứ kẻ nào đến gần.



Không biết là ai ra tay trước, song hỗn loạn đã bùng phát. Doanh trại chưa hơn năm nghìn người đã biến thành chiến trường khủng khiếp nhất. Đồng đội chiến hữu trở thành kẻ thù không đợi trời chung. Bọn họ vừa la hét như điên như dại, vừa cầm lấy bất kỳ vũ khí nào có thể đánh người mà liều mạng chém giết lẫn nhau.



Những căng thẳng trong chiến tranh cùng với sĩ khí sụt giảm do sự thanh trừng của Cốc Đại Dụng và nỗi sợ hãi gây nên bởi sự ngược đãi của viên đô ty mới được bổ nhiệm đã khiến cho những binh sĩ trong cơn "doanh khiếu" không màng hết thảy mà ra sức phát tiết và phá hoại quân kỷ bằng chính thân thể máu thịt và sinh mạng của mình. Một hồi đại đồ sát không lý trí đã diễn ra khắp trong ngoài binh doanh.



Xa xa ngoài doanh trại, ban đầu mấy binh sĩ đứng gác trên đài quan sát cao cao còn giữ được vài phần tỉnh táo mà nổi lửa hiệu, thổi kèn lệnh, hòng thức tỉnh chiến hữu của mình. Thế nhưng khi cuộc đại đồ sát đã lan tràn khắp doanh trại, rốt cuộc bọn họ cũng đã trở nên điên loạn, cầm lấy vũ khí lao xuống tháp canh gia nhập vào cuộc đại đồ sát.



Đằng xa kia vẫn là một bầu yên tĩnh. Rồi trong sự yên tĩnh đó, gió lại giật không ngừng, mưa giông không dứt...