Ngược Về Thời Minh

Chương 215 : Đêm Khuya Thẩm Vấn (phần 1)

Ngày đăng: 13:23 30/04/20


Đêm nay thật tuyệt, ít ra là đối với Dương Lăng.



Rồi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, một tiếng rống khoái lạc kèm theo tiếng rên khe khẽ như nỉ như non chợt cất lên, gió thôi mưa tạnh, trên khuôn sen mơn mởn thoắt hiện hạt sương châu.



Đêm khuya canh vắng, tiếng thở dốc vẫn còn chưa điều hòa trở lại, dưới ánh nến đỏ đong đưa là hai thân thể đang phập phồng ép sát vào nhau.



Mãi thật lâu sau, tấm thân rã rời đến tận đầu ngón tay của Thôi Oanh Nhi mới khôi phục lại được sức lực. Hơi thở nóng hổi vẫn còn đang phà lên bờ vai thon của nàng, Thôi Oanh Nhi cố sức đẩy thân thể đầy mồ hôi của Dương Lăng ra. Sau cơn mê say thỏa chí, men rượu và dược lực đã khiến y mệt mỏi rã rời nên ngủ thiếp.



Hai hàng lệ trong vắt không kiềm được lại trào ra, nàng vừa khẽ thút thít vừa kéo áo quần mình lại, vội vã mặc vào; có thêm một bộ quần áo trên người mới khiến cho nàng cảm thấy an toàn hơn.



Một người con gái thân thể loã lồ, cho dù từng có sức vật hổ báo, cho dù hiện giờ khí lực đã hồi phục mười phần, thì vẫn không dám đối mặt với người đàn ông mà nàng mới vừa kết duyên hợp thể.



Tóc mai tán loạn, đôi má ửng hồng, áo quần đã che chắn bộ ngực trắng phau cao vút, mượn sự nương che của tấm chăn lụa, nàng quấn yếm buộc quần. Vận đồ xong xuôi, nàng vội vã nhảy xuống đất, song loạng choạng suýt ngã. Không ngờ tuy nàng khoẻ mạnh và đã thành thục nhưng lại vẫn không chịu nổi sự "sát phạt" của Dương Lăng như vậy. Người phụ nữ cho dù có mạnh mẽ dường nào, khi ở trên giường họ vẫn là phái yếu.



Thoạt tiên Thôi Oanh Nhi kinh hoảng liếc sang vị cô nương Thúy Vân nọ, thấy cô nàng vẫn đang ngồi dựa nghiêng trên chiếc ghế sát tường, vẫn hôn mê bất tỉnh, nàng mới hơi yên tâm. Ngầm vận công thử thấy đã khôi phục được ba phần, ba phần đã quá đủ để giết chết Dương Lăng cả chục lần rồi, nàng hổ thẹn rút thanh đoản kiếm, đâm vút tới giữa lưng Dương Lăng.



Tấm lưng trẻ trung trơn tuột ấy vẫn đang nằm úp trên giường không chút động đậy, nhưng Dương Lăng lại khẽ mơ màng rên rỉ, lẩm bẩm gọi:



- Thúy... Thúy Vân cô nương, cô thật đẹp... Tôi... tôi sẽ... chuộc thân cho cô...



Lời còn chưa dứt, y đã lại ngủ khò.



Thôi Oanh Nhi thoáng sững người: y tưởng mình là cô kỹ nữ ư?



Mũi kiếm thoáng run rẩy. Lúc này Thôi Oanh Nhi nhớ lại khi nãy nàng thấy mắt y dại đi, mặt đỏ bừng, trong hơi rượu loáng thoáng có vị ngòn ngọt, rõ là đã trúng phải một loại thuốc cực kỳ lợi hại. Loại thuốc hổ lang này không giống với loại thuốc tráng dương thông thường, thường pha trộn thêm vài vị thuốc khiến cho thần trí mê mang. Chẳng lẽ khi nãy vì thần trí lơ mơ nên y đã lầm tưởng mình thành một người con gái khác hay sao?



Vừa nghĩ đến đây, Thôi Oanh Nhi không khỏi phát run lên. Cho dù khi ấy y lầm tưởng mình là người khác, song khi tỉnh dậy, thể nào không nhớ lại đêm nay mình đã tới đây?! Tấm thân thanh bạch của mình đã bị ô nhục, sao có thể không giết y chứ?



Nhưng mà... từng chữ "mau đi đi" đó vẫn còn quanh quẩn bên tai, ánh mắt kiềm chế một cách thống khổ, ngữ khí thúc giục đầy cấp bách của y, rõ ràng y cũng là kẻ bị hại. Mình bị người ta lăng nhục, nhưng kẻ khiến mình bị nhục lại bình yên vô sự, làm sao mình có thể chịu nổi việc này?



Thoáng suy nghĩ, Thôi Oanh Nhi liền đã có thể đoán được đại khái: để đối phó với những thanh quan nhân không thuần phục hẳn, đa phần vào đêm "khai nụ" bọn chủ sẽ bỏ chút thuốc "nhuyễn cốt" vào. Thứ thảo dược mà Dương Lăng trúng phải tám phần là vì tú bà muốn lấy lòng đại quan trong kinh thành, vì muốn khiến y thoả chí tầm hoan mà bỏ thuốc kích thích tính dục. Có điều loại thuốc này có dược tính rất mạnh, như cọp như sói, bỏ nhiều như vậy, quả thực là "chưa ngắm thân thể cô nàng, người đã mê mang đầu óc".



Thôi Oanh Nhi muốn khóc mà không ra nước mắt. Đánh giặc Oa, chống giặc Thát, mở chợ thông thương, cải thiện canh tác, trong tất cả những niềm hi vọng khiến dân chúng có thể an cư lạc nghiệp đều có bóng dáng của gã này. Giết y? Đâm một kiếm vào người y? Hàng nghìn cảm xúc ùa vào đầu nàng, nhát kiếm này sao đâm xuống được đây?



Mũi kiếm sáng loáng run rẩy như chiếc lá non lắc lư trong gió, Thôi Oanh Nhi cắn chặt môi đến ứa máu. Kiếm này thu về cũng không được, mà đâm xuống cũng chẳng xong. Nàng cứ đứng ỳ tại chỗ, ngẩn ngơ như bức tượng...



*****



Ngực của Hoắc Ngũ Thúc trúng trọn hai chưởng. Tuy lão cảm giác chưởng lực không mạnh, song vừa hơi cử động liền thấy ngực đau nhói, một vị tanh tanh ngòn ngọt trào lên cổ họng, phun bắn thành vòi. Hoắc Ngủ Thúc cả kinh, thuật khinh công của lão hơn xa Trương Dần nên bèn lập tức phóng người bỏ chạy.




- Đêm nay bản quan bị trúng phải loại thuốc lạ, đúng không? Cô nên biết rằng dùng thuốc mê hoặc mệnh quan triều đình, cho dù không phải là thuốc độc hại người thì vẫn là tội mất đầu! Cô nương! Cô phải biết rằng, thảng như bản quan muốn giết cô thì chỉ cần một câu. Hiện tại trong thành đang lùng sục người của tà giáo Di Lặc, chỉ cần gán cho cô một tội danh thì cả nhà già trẻ lớn bé của cô đều sẽ bị thiêu sống đó!



Liễu Phi Vũ trượt người quỳ sụp xuống đất, bắt đầu khai dối. Việc đã đến nước này, cô nàng thật không kiếm ra được cái cớ nào khác, đã có người giúp nàng gỡ cái họa thất thân, nhất thời cũng không còn dũng khí liều mạng giết quan, đành phải vờ ra vẻ hiếu nữ mà khóc lóc nỉ non...



*****



Lúc xảy ra "doanh khiếu", đại quân của Vương Thủ Nhân đang hành quân đêm cấp tốc trở về Đại Đồng.



Năm cánh quân lớn đã tiến vững đánh chắc truy kích tàn quân của Bá Nhan, Hỏa Sư. Đối mặt quân đội Thát Đát đã mất ý chí chiến đấu, lòng quân tan rã, sự mạnh tợn cá nhân của từng quân sĩ hoàn toàn không phát huy được tác dụng gì nên cả năm cánh quân lớn đều gặt hái kết quả lớn. Đuổi đuổi được mấy trăm dặm, Vương Thủ Nhân cảm thấy chiến tuyến đã bắt đầu lan rộng, không tiện chi viện và tiếp ứng nên hắn bèn quyết đoán hạ lệnh kéo cả năm cánh quân trở về.



Đánh đêm và hành quân đêm đều nguy hiểm cả. Quân đội được chỉ huy bởi cờ xí và kèn trống, ban đêm khó truyền đạt mệnh lệnh một cách hiệu quả. Nhất là trên chiến trường tối đen như mực, rất khó để cho quân sĩ có thể tiếp nhận tin tức chuẩn xác, cho nên dễ hoảng hốt lúng túng. Vì thế đánh đêm gặp rủi ro về sự bất ổn định quá cao. Một đội quân chưa được huấn luyện chu đáo mà phải hành quân đêm, cho dù không gặp phải quân địch trong đêm tối, đôi lúc vẫn tán loạn đội ngũ. Cho nên tướng lĩnh có tài giỏi cỡ nào cũng không dám tùy tiện hành quân ban đêm.



Vì gần về tới Đại Đồng, khí thế đang lên cao, cộng thêm đêm đó trăng sáng ngời ngợi, hơn nữa trong khoảng thời gian này quân đội của hắn đã không ngừng quấy rối Hỏa Sư, kinh nghiệm tác chiến dã ngoại hết sức phong phú, sĩ tốt không dễ gì rơi vào hoảng loạn, cho nên hắn mới đồng ý cho hành quân thâu đêm quay về.



Không ngờ lúc chạy tới chỗ quân doanh lại nghe thấy tiếng la hét thảm thiết như ma tru quỷ hú cùng tiếng binh khí va chạm nhau hỗn loạn. Thoạt đầu nghe bẩm báo lại, Vương Thủ Nhân còn ngỡ rằng trước khi rút lui Bá Nhan đã phái vài tốp quân nhỏ lưu lại phía sau để quấy nhiễu và tập kích quân doanh, bèn lập tức ra lệnh cho đại quân bao vây cả doanh trại lại, rồi chậm rãi thắt chặt vòng vây.



Thế nhưng, mãi vẫn không thấy có người bắn tên ngăn trở. Đến khi đại quân tiến sát đến tường trại quân doanh dựng bởi hàng rào, cọc gỗ và chiến hào, qua ánh trăng hắn mới thấy được những tiếng la hét chém giết vong mạng bên trong đều của quân nhân Đại Minh. Doanh khiếu là chuyện không thường hay xảy ra, nhưng những tay lính lão luyện trong quân đội ít nhiều đều đã từng nghe nói đến việc thần kỳ ấy, nghe đâu đó là do Tử thần nổi cơn thịnh nộ hay thần Thái tuế bị kinh động, cho nên lúc doanh khiếu binh sĩ giống như phát rồ, hoàn toàn mất đi lý trí.



Bọn lính trông thấy binh sĩ trong doanh trại mất hết lý trí, không thèm né tránh, cứ cầm lấy đao thương đâm chém lẫn nhau hết sức dũng mãnh, đều là dùng mạng đổi mạng, thì không khỏi ớn lạnh cả người, chân tay luống cuống, thế là không dám tiến thêm.



Vương Thủ Nhân thuộc làu binh thư, biết được trong lịch sử tình huống như vậy đã từng xảy ra nhiều lần, chủ yếu là do quy định trong quân doanh quá ư hà khắc. To tiếng lớn giọng, giết! Ruổi ngựa chạy nhanh, giết! Thậm chí tung ít tin đồn, đặt chuyện pha trò cũng có thể bị tội chém đầu.



Đời lính là một cuộc sống đầy rẫy những nơm nớp lo sợ, áp lực về mặt tinh thần qua năm này tháng nọ khó thể tưởng tượng được. Ngoài ra quan quân mặc ý chèn ép binh sĩ, lính cũ kết bè kết đảng ức hiếp lính mới, kéo bè kéo phái đấu đá lẫn nhau, tất cả những mâu thuẫn đó dồn ứ năm này sang năm khác, đều nhờ quân kỷ nghiêm ghắc đè nén xuống. Một khi ngẫu nhiên có kẻ hoảng sợ thét to giữa đêm sẽ rất dễ khiến cho toàn quân bị khủng hoảng.



Binh sĩ trong doanh trại đã phải trải qua bao trận đại chiến, vẫn chưa được nghỉ ngơi chỉnh đốn lại, tâm tình vốn dĩ nóng nảy bất an. Mã đô ti nhậm chức xong lại quất roi chỉnh quân, không cho phép binh sĩ ăn bữa cơm tối, rất nhiều người vì thế mà tâm thần bất ổn. Kết quả là một binh sĩ nằm mơ kêu thét đã khiến cho toàn bộ quân doanh bùng nổ.



Tám chín phần mười những kẻ động thủ đầu tiên là những binh sĩ vẫn còn bảo trì sự thanh tỉnh, song muốn thừa cơ "có oán trả oán", "có thù báo thù" mà thôi. Song khi vừa thấy máu, liền cũng sẽ học theo binh sĩ bị mất đi lý trí mà la hét điên cuồng. Cho nên, dưới trạng thái như vậy, đánh thức tỉnh bọn họ là việc làm hết sức vô vọng.



Vương Thủ Nhân không dám ra lệnh cho quân đội xông vào ngăn cản, làm vậy rất có thể sẽ khiến cho những binh sĩ còn tràn trề sinh lực cũng bị kéo vào trong vòng xoáy điên cuồng, khiến cho bạo loạn càng lan rộng hơn. Vì vậy hắn lập tức hạ lệnh cho toàn quân phòng bị, bắt đầu phóng hỏa thiêu hủy tường hào ngăn cản chung quanh, ánh sáng sẽ khiến cho phần đông binh sĩ thanh tỉnh trở lại.



Tiếp đó Vương Thủ Nhân tập trung những xạ thủ giỏi trong quân lại, đi lòng vòng ngoài doanh trại, chỉ cần thấy binh sĩ nào điên cuồng giết người không ngừng nghỉ thì sẽ lập tức bắn chết không chút nương tay. Những mũi tên lạnh lẽo vô tình lấy đi từng tính mạng một, theo đó số lượng những binh sĩ điên cuồng nhất dần dần giảm bớt, đám binh sĩ dần dần bình tĩnh trở lại. Bọn họ đứng ngây ra đấy trong doanh trại, bần thần sững sờ, người nhuộm đầy máu.



Vương Thủ Nhân thấy lửa cháy chung quanh sắp tắt, trong doanh cũng đã bình tĩnh trở lại, lúc này mới ra lệnh cho đại quân tiến vào doanh, tước vũ khí của bọn họ rồi tách ra giam giữ, hễ có kẻ nào phản kháng là lập tức giết ngay. Thủ đoạn tàn nhẫn này rốt cuộc cũng đã dẹp yên "doanh khiếu". Nhưng dưới ánh lửa là thây chất đầy đất, người chết không dưới hai nghìn, kẻ bị thương nhiều vô số kể, quả thật tổn hại còn lớn hơn nhiều tổn thất do đại quân Thát Đát tập kích doanh trại mang lại…



Vương Thủ Nhân vừa sai người canh chừng sĩ tốt, xử lí thi thể, băng bó cho người bị thương, vừa sai thám mã cấp báo về cho Tam quan tổng chế Dương Nhất Thanh, mời hắn điều tra xử lí.



Lửa cháy trong quân doanh dần tắt, gió thổi khói bay, mùi khói cay nồng mang theo mùi tanh của máu; khung cảnh thê thảm hoang liêu khôn kể xiết...