Ngược Về Thời Minh

Chương 242 : Mâu quang tái hiện (p3)

Ngày đăng: 13:24 30/04/20


Lưu Cẩn thấy thế phẫn nộ. Nghĩ thầm: - Nghĩ bám lấy Dương Lăng là rất giỏi rồi hả? Hừ! Đợi đưa hắn đi điều tra kinh thành, thu nạp đủ quan lại trong triều, dần dần sẽ qua qua điều khiển ngươi!



Đuổi hai kẻ dở hơi rời khỏi, Dương Lăng cười nói: - Thôi đi, thời gian lâu, bọn họ cũng bớt giận, khi đó thần sẽ lại thiết yến khuyên bọn họ giải hòa.



Chính Đức oán hận nói: - Tâm tình đang tốt, đều bị hai tên khốn kiếp này làm bực chết.



Y bỗng đổi giận thành vui nói: - Dương khanh, trẫm sáng tác khúc "Sát biên nhạc". Nhất tiên cô nương vô cùng thích, trình độ của nàng sâu hơn trẫm, thật muốn có cơ hội cùng nàng hợp khúc.



Dương Lăng nhẹ nhàng thở dài nói: - Tiên nhi và Hoàng thượng tính tình hợp nhau là tốt, thần nhìn ra được nàng thích Hoàng thượng, cách mấy ngày không thấy sẽ bảo thần dẫn nàng đi, chỉ có điều... Nàng khờ khạo ngây ngô, nhanh mồm nhanh miệng, với lại hậu cung đều xuất thân từ đại gia khuê khác, cách biệt rất lớn. Thần thật sự là lo lắng....



Chính Đức nghiêm nghị nói: - Lo lắng chuyện gì? Nếu Đường cô nương không thích trẫm, vậy trẫm không phản đối, cũng không miễn cường nàng. Nhưng nếu Đường cô nương nguyện ý cùng trẫm trải qua cả đời, vậy trong thiên hạ cũng đừng ai mong động tới nàng, trẫm là thiên tử, còn không bảo vệ được người trẫm yêu nhất sao? Ai cũng không thể!



- Nói cho ta biết, tên của ngươi gọi là gì?



- Ta tên Đường Nhất Tiên.



- Ta hỏi tên thật. Tên thật là gì?



- Ta tên Đường Nhất Tiên. Đường Nhất Tiên vẫn ngây thơ hồn nhiên, ánh mắt đăm đăm. Tim đập mạnh và loạn nhịp nói.



Giải Ngữ và Tu Hoa nhìn nhau, lại hỏi: - Được, Đường Nhất Tiên, nói cho ta biết, ngươi là ai, từ đâu tới, phải cẩn thận suy nghĩ, ngươi là Dương Lăng quan hệ thế nào? Ngươi từ đâu đến?




Thời gian đó rất vui vẻ, nhưng Dương đại nhân thật kỳ quái, hắn mua chúng ta, vì sao cũng không tính chuyện nạp thiếp, lại không coi chúng ta là nha hoàn sai khiến, chẳng lẽ cứ như vậy nuôi dưỡng cả đời? Sau đó... Hắn tăng quan, làm tướng quân, Bảo phó tham tướng muốn hại hắn, ta tìm được chứng cứ phạm tội của Bảo tham tướng.



Đuổi giết..., Tuyết Nhi chân bị thương, ta dùng quyển sách dẫn dắt kẻ cướp rời đi, rơi xuống vách đá, Vương phi nương nương đã cứu ta, sau đó... Gặp Tiểu Hoàng, đúng! Là Tiểu Hoàng nói ta là biểu muội của Dương đại nhân... Ta ngã bệnh, hắn một đường cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi chiếu cố ta. Nhưng vì sao hắn nói ta là biểu muội của Dương đại nhân.



Đường Nhất Tiên bỗng nhiên mở to hai mắt: - Là hắn... Tiểu Hoàng chính là tiểu công tử đi theo Nghiêm Khoan tới hoa quán, hắn xé thư mời, bị người đấm vỡ mũi, hắn... Lúc ấy cùng Dương đại nhân là huynh đệ tương xứng...



Hai vị công công Trương Vĩnh, Cốc Đại Dụng là quan lớn, nhưng lúc trước cùng hắn đi hoa quán lại gọi hắn là tiểu công tử, vì sao từ đại đồng trở về, hắn lại thành tiểu giáo, hắn... rốt cuộc là ai?



Nghiêm Khoan bị bọn họ đuổi đi, Tiểu Hoàng bị Nghiêm Khoan đấm tới đổ máu, ta đưa khăn tay qua, khuyên hắn đừng gây chuyện với loại người này, hắn nói:



- Ai nói ta đánh không lại hắn? Công phu của ta muốn giáo huấn vài tên tiểu tặc còn không phải dễ như trở bàn tay? Chỉ có điều mới vừa rồi... Mới vừa rồi ta lần đầu cùng người động thủ, nhất thời ngây dại.



- Được được, công tử gia một thân hảo công phu, ta tin là được chứ gì? Mũi công tử không sao chứ? Không sao thì sớm về nhà đi, nơi này ít đến vẫn tốt hơn.



- Ngươi không tin sao? Ta muốn trị tên vô lại kia dễ như trở bàn tay, còn có đống công văn chó má, hừ hừ, ta muốn mang tới, cũng chỉ cần một câu, ngươi không tin sao?



Hắn chỉ vào Dương đại nhân nói: - Không tin ngươi hỏi hắn, ta có thể làm được không?



Dương đại nhân nói: - Đúng vậy, vị công tử này nói không sai, đừng nói giáo huấn tên vô lại kia một phen, chính là thay cô nương chuộc thân cũng rất dễ dàng.