Ngược Về Thời Minh

Chương 252 : Thế tử Lưu Cầu (p2)

Ngày đăng: 13:24 30/04/20


Nghĩ đến đây, Thượng Thanh đứng lên nói. - Chuyện này đại nhân đừng lo, thủy sư thiên triều vì bảo vệ quốc gia ta, lương thực quân nhu dĩ nhiên sẽ cho nước ta chi trả.



Y còn sợ Dương Lăng do dự, liền quỳ xuống đất, buồn bã nói. - Khâm sai đại nhân, Lưu Cầu có thể mất vào tay hải tặc bất cứ lúc nào, ta nghe nói đại nhân là người được Hoàng đế bệ hạ tin tưởng nhất, mong đại nhân ru lòng thương, nhất định phải giúp ta.



- Được rồi. Dương Lăng nâng Thượng Thanh dậy. - Nếu thế tử đã nói vậy, ta lập tức viết mật tấu cho hoàng thượng, về phía quý quốc...



Thượng Thanh không chút do dự nói. - Ta lập tức về nước, xin viện thư của phụ vương, tự mình mang tới kinh sư đại Minh.



Dương Lăng lập tức tươi cười, - Được rồi, chuyện khẩn cấp, thế tử mau về nước, ta cũng đi xử lý chuyện này.



Thượng Thanh cảm động đến rơi nước mắt, chuẩn bị một phần hậu lễ, cảm tạ Dương Lăng tới tận cửa phủ.



Lần này Dương Lăng tổn hại một chút, nhưng cũng không có cách nào, việc này với Đại Minh có lợi, nhưng với Lưu Cầu cũng là lợi lớn hơn hại, ít nhất Đại Minh không có lòng thâu tóm họ. Còn đất nước họ không phải hùng mạnh gì, bị người khác thâu tóm mất nước cũng là chuyện sớm muộn.



Dương Lăng làm vậy cũng vì muốn danh chính ngôn thuật, tương lại định ra "Điều ước Minh Lưu An Bảo" cũng có thể nắm giữ chủ động, tránh sau này xảy ra vấn đề.



Dương Lăng kích động chạy về hành dinh khâm sai, mới vừa vào phòng khách đã thấy có một võ tướng đi tới. - Hạ quan Giang Nam chỉ huy thiêm sự Mẫn Văn Kiến tham kiến Uy Võ Hầu, Hữu Trụ Quốc Long Hổ Thượng Tướng Quân, khâm sai đề đốc Dương đại nhân.
Bành Tiểu Dạng vung tay lớn tiếng nói. - Bởi vì chỉ ở trên nước, mệnh của mọi người hợp lại một chỗ, chính là thuyền. Cho nên đánh giặc trên biển, thứ đánh không phải người mà là thuyền.



Những tân binh như các ngươi... Bản quan giáo dạy các ngươi, lũ lụt ngập nước không quan hệ, lúc đối bàn, ngàn vạn lần không cần khoe khoang anh hùng, nên cầm lái thì cầm lái, nên cầm pháo cầm pháo, nên thăng buồm thì thăng buồm, bên cạnh có đánh đấm náo nhiệt cũng không liên quan tới ngươi, không cần phải bốc đồng.



Bành Tiểu Dạng khi thì nói tiếng Quan thoại, khi thì tiếng lóng, hoa chân múa tay: - Lên thuyền chỉ có hai chuyện, bảo vệ thuyền chúng ta và hủy thuyền đối phương. Cho dù bọn họ đông hơn chúng ta gấp bội, nhưng chỉ cần làm chìm thuyền của hắn, bảo vệ thuyền chúng ta thì sẽ thành công, hiểu không?



Bành Tiểu Dạng nói xong len lén liếc mắt nhìn đại nhân dừng chân quan sát cách đó không xa, công tử bột đeo đai ngọc kia xem ra chính là Nhị lão bản sau lưng đại lão bản rồi, xem bộ dáng này... Nhị lão bản tám chín phần mười phải lên cấp thành lão bản nương. Bành Tiểu Dạng âm thầm nói, thấy Dương Lăng mỉm cười, tựa hồ đối với cách của hắn hết sức hài lòng thì càng thêm khoe khoang.



Hắn kể lại chuyện mình huấn luyện bọn hải tặc hung tợn lúc trước như thế nào, đối đầu với người đông thế mạnh thì đánh như thế nào, chơi như thế nào. Binh hùng tướng mạnh của mình khi đánh như thế nào, như thế nào đánh dập đầu không trở được thân, sau đó bắt đầu không sợ người khác thấy phiền mà giải thích với các tân binh này một khi khai chiến, đuổi thuyền, tiến công, phòng thủ, cung cấp quân nhu thì phối hợp lẫn nhau như thế nào.



Lúc này, trên mặt biển có hai chiếc chiến hạm kiểu mới như đang công thủ. Biểu thị mép thuyền rỉ nước, buồm cháy vân vân, thuyền viên chia ra, sửa chữa, dập tắt lửa, giương buồm mới, đồng thời nhân viên chiến đấu phải bình tĩnh ứng chiến, tiếp tục tìm kiếm thời cơ chiến đấu.



Dương Lăng đi cùng Cốc Đại Dụng, Bạch Trọng Tán, Mẫn Văn Kiến, Bành Phú Quý và một đám Thủy sư cao cấp xuống thì nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt này.



Gió biển thổi tới mang theo mùi tanh. Trên mặt đất quân đội huấn luyện khí thế ngất trời, trên bầu trời xanh thẳm có rất nhiều chim biển vui mừng kêu to, lẩn quẩn.